Tống Kim Sơn lau mồ hôi một phen: " đúng , vẫn trừ tiền vốn."
"Lớn từng mà chút chuyện cỏn con cũng lo xong." Tống Lão Căn trừng mắt với nhi tử.
Đương nhiên, thực trong lòng ông cũng hoảng sợ một chút.
ông tiện hỏi nhiều về gia sản của nhi tử, rốt cuộc cũng phân gia .
Tiền vốn cũng khó tính, tiền thuê nhà mỗi ngày 100 văn, tiền công của Quan đại nương và bà lão câm khá cao, bà lão câm là 70 văn, còn Quan đại nương là 100 văn, con do Tống Anh quyết định.
Những năm gần đây, hán tử bình thường kiếm 5-60 văn một ngày là chuyện phổ biến, trừ những lành nghề như Đại bá nàng thì tiền công mới thể nhiều hơn một chút, nên, 120 văn tuyệt đối là một mức giá cao, còn tính đến "Tiền thưởng" mà Tống Anh hứa hẹn.
Gạo và mì tốn 2 lượng rưỡi, rau và thịt heo tốn 2 lượng 2, thịt gà, bì đậu, các món ăn kèm, gia vị, dầu mỡ, củi đốt,... thì cũng tốn mất 1 2 lượng gì đó. Cộng thêm một vài chi phí lặt vặt khác.
Tính toán như …
Tiền vốn 6 lượng.
"Nếu tính như … Hôm nay chúng lãi đồng nào ?" Nguyễn thị choáng váng, cảm thấy bạc bay khỏi tay .
"Như còn chê ít ư? Phải đủ !" Tống Kim Sơn thở hắt , phất lên quá nhanh khiến tạm thời thích ứng kịp: "Hôm nay giảm giá mà! Thật chúng thể kiếm hơn ba lượng!"
Tống Lão Căn gật đầu, lời nhi tử sai.
Ngày đầu tiên buôn bán như , ngày tiếp theo chắc chắn cũng tệ.
Nếu một ngày kiếm 10-20 lượng thì sẽ khiến đỏ mắt ghen tị, nhưng 3 lượng rưỡi quả thực ít, nếu hôm nào cũng thể kiếm từng thì một tháng thể kiếm 100 lượng…
100 lượng?
Khuôn mặt già nua của lão gia tử khỏi đổi. Kiếm nhiều.
"Còn nộp thuế nữa." Tống Anh khẽ một tiếng.
Tống gia nhiều đời nông, chỉ cần mở các loại hình cửa hàng như là tửu lâu lớn, tiệm vải, cửa hàng trang sức, cộng thêm quy mô lớn, mặt hàng bán đều đặt yêu cầu, bảo lãnh thì cần nộp thuế bán hàng, nhưng các loại thuế cơ bản lặt vặt thì vẫn nộp. Khoảng chừng 10%.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-358.html.]
"Nếu tính như , cho dù buổi chiều chúng kinh doanh gì thì vẫn kiếm lợi nhuận định."
Dĩ nhiên là thể , chỉ là nhân tiện như thôi.
"Các ngươi còn trẻ, nhân dịp thể kiếm tiền thì nên việc chăm chỉ . Tiền kiếm thì cầm mua đất ngay lập tức, hộ nông dân nào giống nhà các ngươi ? Ngay cả một mẫu đất trong tay cũng ?" Tống Lão Căn thật sự ghét bỏ.
Mặc dù chính chia đất cho bọn họ, nhưng mà… trong tay tiền để tự mua đất ?
"Ta cũng mua đất, nếu đất trong thời gian dài, quan lớn xem nhà chúng là thương gia thì bây giờ? Tuân ca nhi còn học hành thi cử nữa!" Tống Kim Sơn lập tức gật đầu.
Người đất cũng đăng ký việc .
Không việc , một thời gian dài, ngươi sẽ đến nha môn đăng ký kẻ thất nghiệp, công việc, ví dụ như mở cửa hàng thì sẽ liệt danh sách thương gia. Không đăng ký cũng , nhưng nếu khác tố cáo thì sẽ phạt tiền.
thời gian Tống Kim Sơn đất cũng lâu lắm, tạm thời cần lo lắng chuyện .
"Thời gian cũng còn sớm, xào rau đây!" Nguyễn thị vô cùng hưng phấn.
Có bạc thúc giục thì mới động lực kiếm sống hơn.
Tống Kim Sơn cũng hỗ trợ thổi cơm.
Đến bữa chiều, dựa công thức mà Tống Anh cải tiến từ các món xào của kiếp , tất cả các món ăn đều chuẩn xong, các món chay hai văn một phần, các món mặn thì ba văn một phần, thích chọn cái nào thì chọn.
Đồ ăn khoai tây thái sợi xào, gà hầm khoai tây, tép xào rau cần, thịt viên rau cải, mướp xào, gà xé phay xào, gan heo xào, trứng rán hành lá, ngải cứu, đậu phụ, tào phớ,...
Mỗi món ăn đựng trong một cái nồi vuông lớn bằng sắt. Cách một lúc sẽ hâm nóng một .
Tống Anh nghĩ, mấy hôm nữa sẽ mời đến hai cái bếp lò lớn ở đằng , như thì cần mang đồ ăn phía để hâm nóng, sẽ tiện hơn nhiều.
Nàng nghĩ đến chuyện từ , nhưng Nguyễn thị và Tống Kim Sơn cảm thấy phí tiền, nên chuẩn .
Hiện giờ hẳn là thể kiếm ít tiền, chắc là thể chi tiêu mạnh tay hơn một chút.