Tống Lão Căn Tống Anh liên tục một tràng thì phát ngốc: "Điểm gì?"
"Cha lương thiện, mềm lòng. Người như thể nhẫn tâm với . Người nghĩ nếu mấy lời lúc nãy của là với Tứ thúc thì Tứ thúc sẽ phản ứng thế nào?" Tống Anh hỏi.
"Tứ thúc ngươi?" Tống Lão Căn suýt nữa thì sặc, "Với tính cách nhỏ nhen của thì lẽ nhảy dựng lên cãi tay đôi với ."
" ! Cha mềm lòng hơn Tứ thúc, sợ đau lòng, đương nhiên dám với . Còn Tứ thúc ... Tâm địa của cũng nhưng tính tình thẳng thắn, ngưỡng mộ bản còn nhiều hơn ngưỡng mộ . Chuyện sai đúng ?" Tống Anh tiếp.
Hố Đại bá, hố Tứ thúc đều chuyện gì to tát.
Dù thì cha nàng cũng lợi hại nhất.
Trước giờ Đại bá và Tứ thúc cũng ít giẫm lên xương cốt của cha nàng để lão gia tử vui vẻ, nên lúc ... dâng hiến một chút !
Huynh tình thâm, ngươi c.h.ế.t thì chính là mất mạng... Phi!
Lúc , sắc mặt của Tống Kim Sơn càng đỏ hơn, hai mắt tỏa sáng.
Hóa trong mắt khuê nữ, như !?
"Nhìn cái đức hạnh của ngươi , chẳng chỉ khuê nữ khen vài câu thôi ?! Nếu túm ngươi thì chắc ngươi bay lên trời mất !" Lão gia tử thấy Nhị nhi tử ngoác miệng thì một câu, đó tức giận hỏi: "Vậy ngươi xem khuyết điểm gì? Mấy năm nay nuôi mấy đứa bọn , chỗ nào với bọn ?"
"Cũng đến nỗi như ." Tống Anh cong môi : "Người... đương nhiên ưu điểm, cũng xem như đức cao vọng trọng trong thôn, chuyện . Thế nhưng trong gia đình thì thật sự nhiều tật ." "..." Mặt già của Tống Lão Căn giật giật.
Đáng lẽ ông nên hỏi.
"Đầu tiên, luôn tự cho là đúng. Người luôn cảm thấy sinh bọn họ , nuôi lớn bọn họ là thiên đại ân đức, bọn họ thề sống c.h.ế.t để báo đáp. Thế nhưng... bọn họ thể quyết định chuyện sinh . Ngược là , dưỡng nhi dục nữ là lẽ hiển nhiên nhưng thường xuyên treo bên miệng thì vẻ... tiểu nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-355.html.]
"Đương nhiên, là lão phụ của cha , khắp thiên hạ đều như thế, tất nhiên thể sai chuyện , nhưng thực tế là đúng... Chẳng hạn như công bằng, quá chú trọng trưởng tử, trưởng tôn." "Chú trọng trưởng tử, trưởng tôn cũng là sai. Ta
về mặt vật chất mà là mặt tinh thần, tức là thể dành bộ thứ cho Đại phòng, dù thì Đại phòng cũng trách nhiệm phụng dưỡng khi về già, nhưng mà...
những khác cũng là con của mà, lời và thái độ của thể mềm mỏng hơn mấy phần ? Người xem, khiến cha sợ tới mức tròng mắt cũng sắp rơi kìa." Tống Anh tiếp tục thêm.
Ngày thường cơ hội để lên tiếng như !
Bây giờ những khác đều đang ăn uống, trò chuyện vô cùng náo nhiệt, gì ai chú ý đến bên chứ?
Hơn nữa, Diêu lão gia tử ở đây, lão gia tử nhà nàng sĩ diện, dù thế nào cũng sẽ ngừng tự tẩy não cho bản , nỗ lực với Diêu lão gia tử rằng: Tôn nữ nàng chính là nghĩ , ...
Lão gia tử thở mạnh một .
"Cha ngươi là ngươi dọa!" Lão gia tử cũng vì mà thật sự hề tức giận.
Một là nha đầu đang đùa vui vẻ, câu "Duỗi tay đánh gương mặt ", vì ông tức giận nổi.
Hai là thông gia cũng mặt ở đây, mới để thông gia phân xử mà ông lập tức trở mặt thì vẻ đủ độ lượng. Thông gia là sách, thế nên ông thể biểu hiện kém hơn sách .
Ba là ông thật sự xem nha đầu còn thể thứ gì nữa!
"Bị ai dọa cũng như thôi." Tống Anh một tiếng, "A gia, một câu xuôi tai, cảm thấy chuyện Đại ca sai đây liên quan đến ?"
Tống Anh ném một tảng đá lớn qua.
Đập Tống Kim Sơn hoa mắt, suýt nữa thì hôn mê.