Diêu lão gia tử gượng, quyết định cắn hai miếng bánh bao, né tránh việc tiếp lời.
Năm đó ông đồng ý gả khuê nữ đến Tống gia là bởi vì cảm thấy Đại phòng Tống gia xem trọng, cuộc sống sẽ tệ. Thế nhưng, ông hy vọng khuê nữ xem trọng nghĩa là ông hy vọng mấy khác của Tống gia Tống Lão Căn ghét bỏ, nhất là còn trò mặt nhiều như ...
Tống Kim Sơn tới, thấy cha ruột như thế thì trong lòng như đ.â.m một nhát dao.
"Cha." Tống Kim Sơn kêu một tiếng, "Mấy ngày quá bận rộn nên mời cha đến đây. Đến lúc khách khứa về, cũng đừng vội về, ở đây xem tiệm ăn nhà ăn thế nào."
Tống Lão Căn gật đầu.
Người trong nhà chắc chắn thể về cùng với khách, ít nhất cũng ở đến chiều, xem tình hình buôn bán buổi chiều thế nào.
Ông lớn tuổi , nếu vấn đề gì thì cũng thể mặt tiểu bối, giúp bọn chúng nghĩ cách giải quyết.
"Phụ nhân họ Quan đang bận rộn bên là ai? Lúc nãy đúng là thật sự thể chủ hai các ngươi. Sau để bà thu tiền ở đằng ?" Lão gia tử cũng bận tâm, "Có quen tận gốc rễ ?"
"Người ... cũng rõ, là Nhị Nha và nương nàng thuê về, là nương của bằng hữu của Tứ . Mấy ngày nay, bà cần mẫn, việc cũng nhanh nhẹn. Thuê bà về là để bà mặt , cũng hai phu thê bọn nhanh mồm nhanh miệng, sợ khác bắt nạt." Tống Kim Sơn luôn kính sợ lão gia tử.
Ngay cả Tống Anh cũng sắp nổi nữa .
Hiện giờ Tống Kim Sơn xem như là ngoại sanh , dù thế nào cũng thẳng sống lưng mới đúng chứ.
một khi đối mặt với lão gia tử, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng ấu trĩ, ánh mắt dè dặt, sợ bản sai chuyện gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-353.html.]
Không chỉ mà Tam thúc cũng như , hai vị quả thực chính là cùng cảnh ngộ.
"Lão Tứ giới thiệu ?" Tống Lão Căn ngạc nhiên, "Lão Tứ chuẩn. Lúc nãy bà chỉ mấy câu mà nữ nhân xui xẻo sợ mất hồn mất vía, giống tức phụ nhi nhà ngươi, quá lương thiện. Đã buôn bán thì cũng nên cứng rắn một chút. Lúc nãy phụ nhân rõ ràng nhằm các ngươi mà tới, dù đáng thương đến thì cũng . Đuổi bà ngoài là khách khí , còn thể cho bánh bao nữa chứ?"
"Tức phụ nhi của cũng là bụng..." Tống Kim Sơn vội vàng .
"Biết nàng bụng, nhưng ngươi nghĩ tới , đó là vị khách đầu tiên, mua đồ là chịu thiệt, thế mà còn lấy đồ cho , chẳng là xui xẻo ? Nếu các ngươi chuyện thì đến cuối ngày tặng cho đám ăn mày bánh bao bán hết cũng ..." Lão gia tử tiếp.
Đầu của Tống Kim Sơn lập tức phình to, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn dạy dỗ.
Càng dạy dỗ, càng dám ngẩng đầu lên.
"Thông gia, cảm thấy tức phụ nhi của ngươi cũng mà. Có câu "Làm việc thiện tích đức, trong nhà ắt dư dả". Tốt bụng như thế, nếu Thần Tài thấy cũng sẽ chiếu cố thêm mấy phần." Diêu lão gia tử vội vàng .
"Bánh bao là chuyện nhỏ, thấy nhi tử của hề tiền đồ gì cả. Đã lớn như mà thể chủ , tới tận cửa bắt nạt mà chỉ thể dựa phụ nhân họ Quan hỏi rõ ràng. Haiz, đường đường là đại nam nhân, như chẳng mất mặt ?" Tống Lão Căn chê bai nhi tử của , cảm thấy vấn đề gì.
Tống Kim Sơn hổ đỏ bừng mặt.
Cha sai, đúng là vô dụng.
Tiệm ăn do khuê nữ kiếm tiền thuê , công thức nấu ăn do khuê nữ đưa, ngay cả việc thuê cũng là khuê nữ nhờ lão Tứ giúp đỡ nên mới tìm cần mẫn như .
Hắn gì chứ? Khuê nữ bảo gì thì đó, giống như hạt châu trong bàn tính, chỉ khi nào gẩy mới thể chuyển động.