Nữ tử mang thai sinh con vốn dĩ chính là dạo một vòng ở quỷ môn quan. Từ khi mang thai đến khi sinh con tổng cộng mười tháng, trong thời gian , bất cứ lúc nào cũng thể xảy chuyện ngoài ý .
Trước đây thì tính, bây giờ khuê nữ bà giả vờ đau bụng mặt , chẳng chứng tỏ Bùi gia khắt khe ?!
Sau đó Tống Anh sẽ thuật với trưởng bối Tống gia, Tống gia lập tức lý do đưa khuê nữ bà về!
Nếu bà cho khuê nữ ...
Lỡ như chuyện gì, Tống gia thể giẫm lên cột sống của bọn họ mà đòi bạc!
Đầu Bùi thị nổ tung, ngờ hôm nay tiểu yêu tinh bắt bí!
Bà vốn đến đây để giẫm một chân, ai ngờ... là tức c.h.ế.t !
Cảm giác những xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ, hai chân Bùi thị mềm nhũn, hận thể túm khuê nữ chui khe nứt mặt đất.
Còn Giang Tử Thương một nữa cảm nhận sức chiến đấu của Tống Anh.
Đột nhiên cảm thấy thật quen thuộc.
Lúc ... cũng Tống Anh lừa 4 lượng bạc như thế.
Đầu óc rối như tơ vò, tại hôm nay bản hồ đồ như .
Thà Tống Anh trộm bạc chứ nên nàng trộm túi tiền. Thứ như túi tiền quả thực dễ giả!
"Tiểu cô nương, ngươi mất bao nhiêu bạc?" Có hỏi Tống Anh.
Tống Anh nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Mấy ngày nay buôn bán kiếm ít tiền, chẵn lẻ..."
"Khoảng một chuỗi tiền xu và 2 đến 3 lượng bạc vụn." Tống Anh thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-320.html.]
Trước n.g.ự.c Giang Tử Thương phồng lên, hẳn là mang theo tiền xu nhưng lẽ cũng quá nhiều, dù để trong quần áo cũng thoải mái.
Nếu nàng là Giang Tử Thương, cùng lắm chỉ mang theo một chuỗi tiền xu để mua chút đồ ăn vặt, mang thêm dăm ba lượng bạc để dự phòng. Dù là nam tử, nếu gặp hồ bằng cẩu hữu thì ăn ăn uống uống, tốn kém.
Sau khi Tống Anh xong, lập tức hán tử bụng duỗi tay mò trong quần áo của Giang Tử Thương tìm kiếm.
Ngay đó quả nhiên móc 4 lượng bạc vụn và một xâu gồm bảy, tám chục đồng tiền xu.
"Ở đây 4 lượng..."
"Ta chỉ 3 lượng bạc vụn, 1 lượng còn hoặc là của , hoặc là... trộm của khác, chắc." Tống Anh đường hoàng tiến lên , nhận lấy bạc vụn và tiền xu của "".
"Đó là của !" Giang Tử Thương nóng nảy.
"Giang Đại ca, ngươi và ca ca là đồng môn, cũng là từng sách, ngươi... ngươi đừng như nữa. Chuyện trộm tiền tính toán với ngươi, trả xem như xong. Thế nhưng ngươi cẩn thận một chút, nếu trộm đồ của dễ chọc... thì chứ." Nói xong, Tống Anh còn thở dài như thể thật lòng lo lắng cho Giang Tử Thương.
Những khác lời của nàng thuyết phục.
Nếu Tống Anh thật sự là kẻ lừa đảo thì chắc chắn sẽ lừa hết bộ chứ thể nào chừa 1 lượng bạc cho tiểu tử .
"Nói mau! 1 lượng bạc ngươi trộm của khác ?" Có hán tử bụng hô lên.
"Không ! Đó là bạc của !" Cổ họng Giang Tử Thương nghẹn ứ, "Thật sự là của ! Không chỉ 1 lượng mà bạc trong tay Tống Anh cũng là của ! Các ngươi trả cho !"
gì ai tin nữa chứ?
Lúc nãy chính luôn miệng tiểu cô nương trộm bạc, nếu bọn họ nhanh tay nhanh chân thì tiểu tử chạy mất !
1 lượng bạc chắc chắn là của khác mất!
Trong Phật hội hôm nay thực sự bất cẩn mất tiền đang sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, xung quanh cũng khác chứng. Thế nên lúc tin, đối phương lập tức chạy đến, đương nhiên cho rằng tiền của tiểu tử trộm mất, vô cùng tức giận, nhào lên nhổ nước miếng Giang Tử Thương!