gì ai thật sự tin lời ?
Người Hứa gia đến báo nha môn chẳng qua là vì khuê nữ mới tìm về , bọn họ thương xót nàng , thế nên bất kể nàng gì thì nhà đều theo.
bây giờ bình tĩnh , đương nhiên sẽ còn như nữa.
"Chuyện yêu quái chỉ là lời vô căn cứ, đừng nhắc nữa, mấy ngày tới cứ ở nhà điều dưỡng cơ thể cho . May mà cô nương ghi hận con, chỉ nhắc đến chuyện cứu con. Nếu nàng vu hãm con còn trong sạch mặt thì dù Hứa gia chúng trăm cái miệng cũng thể rõ, chỉ thể dùng một dải lụa trắng siết cổ con!" Hứa phụ cũng mệt lòng.
Khuê nữ hẳn sợ hãi đến tột độ, nếu thì sẽ những lời ngu xuẩn như .
Tuy rằng hiện giờ bên ngoài cảm thấy khuê nữ còn trong sạch nhưng cảm thấy khuê nữ nhà ông vong ân phụ nghĩa, cũng danh tiếng gì!
Tất cả là do điêu nô , mà ghen ghét với chủ tử, lén tìm trả thù, quả thực đáng giận!
Hứa tiểu thư thì tức giận đến oà . Trên Hứa gia yên trở , nhưng ai cũng giống Hứa phụ, im lặng nhắc đến chuyện yêu quái.
Vào hôm Tết Trung Nguyên, thành Dung náo nhiệt đến cực điểm.
Tống Mãn Sơn thuê cửa Tiên Sắc Phường khen ngợi dầu gội Thanh Ti đến tận mây xanh.
Cửa hàng lúc luôn quạnh quẽ nay bán ít hàng.
Tống Anh một tiếng với Tống Mãn Sơn đến chùa Phổ Hoa.
Chùa Phổ Hoa là ngôi chùa lớn nhất khu vực thành Dung, ở lưng chừng núi, từ chân núi lên đến nơi qua hơn một ngàn bậc thang, đa phần khách hành hương sẽ tự bộ lên núi để tỏ lòng thành.
Tống Anh tới con đường duy nhất chân núi, đưa mắt xung quanh, khắp khu vực rộng lớn đều là xe ngựa nối đuôi , chật kín.
Người xe ngựa đương nhiên cũng gã sai vặt, sợ xe ngựa mất. Ở đây cũng chuyên trách trông coi súc vật, đưa chút bạc đổi lấy một tấm thẻ bài là thể vô lo leo núi ngắm cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-300.html.]
Dưới chân bậc thang, Tống Anh thấy Hoắc Tứ Tượng.
"Hoắc phu nhân, đại nhân nhà bảo đến đây chờ từ sớm. Mời ngài." Hoắc Tứ Tượng vô cùng thẳng thắn.
Đến buổi trưa, các tăng nhân sẽ bắt đầu kinh, thể chậm trễ thời gian.
Tống Anh còn nắm chặt giấy thuê phòng ở khách điếm trong tay: "Lúc Hoắc đại nhân sẽ bao ăn ở, bây giờ còn tính ?"
"Lời đại nhân đương nhiên là tính." Hoắc Tứ Tượng vội vàng đáp.
Cho dù tính với khác thì đối với ngươi... Không chừng còn phá lệ.
"Vậy thì . Tổng cộng 5 lượng, quan gia đưa luôn lát nữa Hoắc đại nhân đưa?" Tống Anh hỏi.
Tiền thuê phòng hết 2 lượng, còn là tiền ăn uống và tiêu xài, hai ngày nay nàng ăn uống tệ.
Hoắc Tứ Tượng theo Hoắc Triệu Uyên một thời gian dài nên trở thành keo kiệt, khi ngoài cũng mang nhiều bạc. Năm lượng bạc đủ để hai đại nam nhân ăn nửa tháng, Tống Anh xong, Hoắc Tứ Tượng cảm thấy thể tưởng tượng nổi: "Bao nhiêu cơ!?"
Năm lượng? Ăn ở hai ngày? Sao cướp luôn ?
"Thật sự nhiều như mà. Ngươi xem, còn nhờ chưởng quầy của khách điếm cho một tờ giấy thuê phòng để bằng chứng, ngươi thể hỏi thăm." Tống Anh nghiêm túc xong thì cau : "Là đại nhân nhà các ngươi bảo tới, đừng chỉ 5 lượng bạc tiền cơm cũng nỡ bỏ đấy chứ? Nếu thì... vẫn nên về thôi..."
Nói xong, đầu .
Hoắc Tứ Tượng còn thể gì nữa, vội vàng ngăn cản!
s.ờ so.ạng một lúc mới moi từ trong n.g.ự.c 5 lượng bạc, đau lòng đưa cho Tống Anh: "Tính gặp mới mấy mà đòi bạc hai ..."
Nếu đổi thành đại nhân nhà khác thì đừng 5 lượng, cho dù là 500 lượng cũng chắc sẽ đau lòng.
đại nhân nhà thì khác, đại nhân thiếu tiền, nhưng xưa nay nỡ tiêu. Hắn theo đại nhân lâu ngày, tự nhiên cũng học cách thắt lưng buộc bụng, bây giờ đột nhiên mất 5 lượng bạc, trong lòng khó chịu mới là lạ.