Thế nhưng, lời của Tống Anh khác gì một quả b.o.m đối với Nguyễn thị.
"Đại bá nương con... tặng đồ cho con?" Trong lòng Nguyễn thị run rẩy.
Không tại , trong đầu bà đột nhiên nghĩ tới câu "Chồn chúc tết gà"...
"Nương, Đại bá nương chỉ hai nhi tử, Tống Hiển lời đại tẩu, trọng nhà vợ chứ trọng cha nương sinh, Đại bá nương há thể ? Hiện giờ ca ca con lên trấn học, dù tệ đến mấy thì cũng thể lấy danh đồng sinh trở về, đúng ? Đại bá nương giờ kiêu ngạo, đương nhiên sẽ cam lòng thua kém Nhị phòng chúng . Thế nhưng bà thời gian quản con cái, con chịu quản, bà đương nhiên thật lòng ơn con. Người cần nghĩ quá nhiều ." Tống Anh giải thích.
Nương nàng và Đại Diêu thị hợp cũng gì kỳ lạ.
Bởi vì tính tình của hai chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khác gì nước với lửa.
Nếu trong hai một mang tâm tư lệch lạc, chỉ sợ Tống gia sớm long trời lở đất.
May mà tuy hai chút tính toán nhỏ nhưng từng phạm sai lầm ở những chuyện quan trọng.
Nguyễn thị thở phào một : "Vậy thì ... mà từ đến nay, Đại bá nương con luôn mắt, con cũng thể quá hiền lành. Ta nhường bà một chút cũng , chỉ cần bà bắt nạt con là ."
"Người cũng tính tình của con mà, thể khác bắt nạt chứ. Người yên tâm nhé!" Tống Anh lập tức .
Nói chút chuyện riêng với Nguyễn thị, đến khi trời tối, Tống Anh về nhà.
Hiếm khi về nhà, Tống Đạt và Tống Võ ngủ Tống gia một đêm.
Bên đây, lúc nàng chuyện với Nguyễn thị, bên Đại Diêu thị cũng dò hỏi Tống Đạt.
Tống Đạt là đứa trẻ thật thà, đương nhiên gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-188.html.]
Lúc đầu Tống Anh ép Tống Đạt chạy bộ tấn, bà đương nhiên đau lòng, nhịn mà mắng Tống Anh mấy câu, nhưng đến cuối cùng, Đại Diêu thị im lặng trong chốc lát.
Bản bà nỡ nghiêm khắc với nhi tử. Tống Anh thể.
Nhìn , chỉ mới mấy ngày, nhi tử dường như trở thành khác.
Lúc ăn cơm còn chép miệng, trông như một tiểu đại nhân. Ban nãy bà đặc biệt món trứng tráng, nhi tử cũng còn thấy thứ gì ngon thì gắp hết chén như đây mà gắp cho bà một đũa.
Trên cũng vô cùng sạch sẽ.
Mặt trắng bóc, tóc thơm tho, quần áo lấy một hạt bụi.
Tuy rằng quần áo đều đưa về đây cho bà giặt, thế nhưng...
Bà thật sự cảm thấy nhi tử đổi, trở nên hơn.
"Nương, đừng hỏi nữa. Trước đây con chính là Lý Tiến Bảo lừa, Nhị tỷ con gì tệ đến chứ? Lúc con về Nhị tỷ đều do lừa gạt. Bây giờ con , tuy rằng Nhị tỷ con con ruột nhưng hề tiếc thứ gì với con. Có thứ gì ngon, chỉ cần Lâm ca nhi một miếng, con cũng sẽ một miếng, rộng rãi bao? Có thể thấy rằng tỷ thật sự xem con là ruột, còn hơn cả ca ca con. Bây giờ con ở chỗ của Nhị tỷ , cứ yên tâm !" Tống Đạt tùy tiện thêm.
Ở nhà Nhị tỷ, ngày nào cũng ăn trứng tráng. Hắn ăn đến mức sắp ngán luôn .
Đương nhiên, cũng vì miếng ăn, còn vì Ngũ ca và Lâm ca nhi nữa. Ở đó chơi cùng, cần sắc mặt Ngưu Sơn Sơn như đây.
Tuy rằng vất vả, nhưng mà... Có thể chịu .
"Nhị tỷ con... bây giờ mới chế một phương thuốc mới, chúng cẩn thận một chút. Trước đó Đại ca con trộm đồ, hàng xóm đều xem thường chúng . Bây giờ con ở nhà nàng, chừng sẽ kẻ lắm miệng con ý đồ khác. Con , nếu con chịu nổi thì cứ về nhà ở nhé." Đại Diêu thị chua xót .
"Ai dám con, con và Ngũ ca, còn Lâm ca nhi nữa sẽ cùng đánh !" Tống Đạt hừ hừ.
Đại Diêu thị cảm thấy nhi tử thể đánh thì dũng cảm: "Được, chỉ cần con chịu thiệt thòi, nương đương nhiên ủng hộ con. chuyện , lúc Nhị tỷ con dầu gội, con tránh càng xa càng , một chút cũng thể ! Sau con nhất định tiền đồ như Tuân ca nhi, tuyệt đối học theo Đại ca con, ?!"