Tống Anh chỉ chuyện với Đại Hoàng một chút, đó thông báo với Tống gia, khi trở về liền thu dọn đồ đạc ngủ.
Tất nhiên, nửa canh giờ khi nàng trở về nhà, hai tên trộm cuối cùng cũng tìm đích đến.
Bởi vì dám hỏi những lớn trong thôn, bọn chúng suy nghĩ một lúc lâu mới Hoắc gia ở từ mấy đứa trẻ.
Khi thấy bức tường cao của tiền viện từ xa, bọn chúng ngay lập tức cảm thấy bản tìm đúng chỗ!
dám tùy tiện .
Dù trộm cắp cũng thăm dò xem trong nhà mấy , hiểu rõ thói quen sinh hoạt của họ.
Hai tên quen những việc như thế , chúng mang theo lương khô bên . Vì cho ngựa ăn nên chúng xổm núi, chuẩn ban ngày sẽ cẩn thận quan sát, nhiều nhất là hai ngày, bọn chúng nhất định thể bắt con lừa .
Sáng sớm hôm , trong sân nhà của Tống Anh, một bóng hình màu đỏ vàng kim vỗ cánh, nhẹ nhàng bay lên cao.
Ngay đó, tiếng gà gáy vang vọng khắp bầu trời.
Trực tiếp kéo Tống Anh khỏi giấc mơ, nàng cảm thấy chút kinh ngạc, đó nàng mơ hồ thấy tiếng gà gáy bên ngoài, xa gần!
Trăm gà cùng gáy ư! ?
Tống Anh kinh ngạc chạy ngoài.
Liền thấy Đại Hoàng nhà nàng đang một tường, ánh sáng nhàn nhạt chiếu , bộ lông nó phát sáng, chiếc mào đỏ rực giơ cao, đôi mắt nghị lực tràn đầy sự hung ác!
Nếu nó giống một con gà, Tống Anh lẽ sẽ khỏi thắc mắc con thú hung dữ đến từ .
"Đại Hoàng, chuyện chắc là do ngươi đúng ?" Tống Anh li.ếm môi.
Nhất định là thành tinh . Kê đại vương!
Gà trống bên ngoài còn gáy xong, Tống Anh thấy lũ chó trong thôn lượt sủa theo, một tiếng một tiếng, ồn ào đến mức ngủ , e rằng bắt đầu từ hôm nay... tất cả bọn trẻ trong thôn, đều dậy sớm....
Tội quá...
"Nhị tỷ, bên ngoài ồn ào quá..." Ba Tống Đạt cũng tỉnh ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-173.html.]
Như thì ai thể ngủ đây? Đã gáy một khắc ?
"Vừa đúng lúc, ba các ngươi chuẩn một chút, chạy ba vòng quanh con đường chính của thôn!" Tống Anh lập tức : "Chạy xong, thể chiên cho các ngươi mấy quả trứng kim tước, đó một cái bánh đầy nhân, nhân thịt đó."
Tống Anh xong, ba đứa nhỏ đều chạy thục mạng. Tống Anh mỉm và bắt đầu nấu cơm.
"Hôm nay lạ thật. Lũ gà ở thôn thế? Cứ như gặp ma , gáy ngừng. "
"Các cũng dậy ? Gà nhà ngươi gáy . Ồ,
chúng cũng gáy ?"
"Gà và chim cũng giống ? Chẳng lẽ là bách điểu triều phụng*? Liệu là dấu hiệu của điềm lành sắp đến với thôn chúng ?"
*Bách điểu triều phụng: Theo truyền thuyết xưa thì khi phụng hoàng trở thành vua bách điểu thì hàng năm, các loài chim bay đến chầu vua và mỗi loài sẽ dâng lên phượng hoàng một chiếc lông nhất.
Không ít nhàn rỗi tập trung một chỗ, bắt đầu bàn tán.
Trước đây cũng mấy con gà cùng gáy một lúc, nhưng khôn là bộ gà trong thôn cùng gáy như !
Tiếng gáy giống như thuần hóa , hề một chút tạp
âm nào, hết đợt đến đợt khác, chắc chắn là cảnh tượng từng !
So với bầy gà thì lũ chó đó lắm, gà gáy mặc dù to nhưng ồn ào, nhưng tiếng chó sủa chút lung tung, cho khó chịu.
"Đó là mấy đứa nhỏ của Tống gia đúng ? Mới sáng sớm mà gì thế?" Có đang trò chuyện thì thấy đám Tống Đạt.
Chờ Tống Đạt chạy tới gần, họ nhịn mà ngăn : "Ba các ngươi đang gì ? Mặt các ngươi thế? Ai đánh các ngươi ?
"Thẩm thẩm, chúng đang rèn luyện thể lực, chờ trở nên mạnh mẽ , thể đánh bại Ngưu Sơn Sơn!" Vẻ mặt Tống Đạt nghiêm túc.
Hắn sẽ rằng chỉ vì một miếng ăn .
Nghĩ đến đồ ăn, Tống Đạt dừng một giây nào, liền ép những lời xuống và tiếp tục chạy.
"Tiểu tử ... Hôm nay thật là kỳ lạ! Tiểu Lục của Tống gia chẳng là đứa lười biếng và nghịch ngợm nhất ? Bây giờ nó rèn luyện thể lực ?" Người đàn bà mím môi, đột nhiên nhà hét một tiếng: "Tiểu tử thối, con Tống Đạt, Tống Võ, còn Hoắc Đại Lang , bọn chúng đều đang rèn luyện thể lực đấy, con cũng nên học theo bọn chúng , ngoài chạy vài bước cho nương!"