Trong lòng Hoắc Lâm xếp Lý Tiến Bảo loại " thể lui tới" .
Nó là linh vật, ngày thường lấy thiền định chủ, năng lực phán đoán trời sinh lợi hại hơn vài phần so với khác.
Giống như đối với Tống Anh, mặc dù nó luôn mồm gọi nàng là đồ xa, nhưng thực tế, chỉ chính nó mới , Tống Anh một loại hương thơm dễ ngửi, hơn nữa, khí chất của Tống Anh cũng ôn hoà, thể giúp cho nó cảm giác an tâm, nếu thì lúc nó sẽ dứt khoát ở như .
Lại đến những khác của Tống gia, tuy khí chất quanh hung dữ, nhưng đa đều thiện thoải mái.
tên Lý Tiến Bảo mặt khiến cho nó cảm giác khó chịu.
Cho dù nó đặc biệt dùng đạo hạnh của để công đức của khác, nó cũng thể cảm nhận tính tình !
Tất nhiên, đạo hạnh của nó sâu, thiên phú cũng là lúc linh lúc linh.
"Lâm ca nhi, nương ngươi đối xử với ngươi như thế nào?" Lý Tiến Bảo hỏi.
Hoắc Lâm càng cảm thấy Lý Tiến Bảo kỳ quái: "Ngươi hỏi cái gì? Chẳng lẽ ngươi đoạt nương với ? Vậy , dáng vẻ của ngươi quá xí, giống một nhà với , nhận ngươi tằng tằng tằng tằng tằng… tằng tôn tử khiến tủi , tuyệt đối thể nhận ngươi ."
Lời cho Lý Tiến Bảo nghẹn đến mức đánh .
Thật đúng là hài tử xui xẻo!
"Ta chỉ hỏi nương ngươi đối xử với ngươi mà thôi, dù thì ngươi cũng hài tử do mẫu ngươi sinh , nàng thủ tiết khi còn trẻ tuổi, tất nhiên sẽ lúc cảm xúc định, nếu xả giận lên ngươi, mong ngươi thông cảm một chút." Lý Tiến Bảo một .
Hoắc Lâm thì hiểu rõ.
"Ngươi dám nương !" Hoắc Lâm giận dữ trợn mắt : "Phu tử rằng quân tử thể lưng khác, tiểu tử thối hôm qua lưng phu tử gõ cho một gậy, dáng vẻ , ngươi cũng cần phu tử quản giáo !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-151.html.]
Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, kéo một nhúm tóc đỉnh đầu tên tiểu tử thối , hung hăng giáo huấn nó một phen!
"Trong học đường ngươi ?" Lý Tiến Bảo kiên nhẫn hỏi.
" , luôn một đám nhóc tì hiểu chuyện cha , nhưng phu tử đánh bọn họ đến mức m.ô.n.g nở hoa ." Về điểm , Hoắc Lâm hài lòng.
Phu tử của loài , thật sự là .
Mặc dù họ luôn cầu , còn luôn bày bộ mặt hung dữ, nhưng chính trực.
Khiến cho nó nhớ tới gia gia qua đời của .
"Ngươi để cho khác ngươi như nữa ?" Lý Tiến Bảo .
"Ngươi cách ?" Tiểu nhân sâm nhíu mày, hỏi. Mặc dù phu tử , nhưng…
Quả thật đám nhóc tì cũng khá .
Mặc dù vẻ ngoài của những tiểu gia hoả đó như nó, nhưng đều chơi vui, khi ở bên bọn họ, dường như còn thú vị hơn việc đất phơi nắng. Chỉ là…
Sẽ mấy luôn ghen ghét vẻ của nó.
"Bọn họ bắt nạt ngươi là bởi vì ngươi cha, nhưng nếu ngươi cha thì ?" Ánh mắt Lý Tiến Bảo chợt loé lên, .
Nhâm sâm tinh nhíu mày, rối rắm: "Như lắm."
"Tại ? Nếu ngươi cha, sẽ dạy ngươi sách, ngươi sẽ thoải mái hơn nhiều, hơn nữa, nương ngươi cũng khác chỉ chỉ trỏ trỏ, một nhà ba hoà thuận vui vẻ…" Lý Tiến Bảo .
" nương , cha chết, ông chôn ở đỉnh núi kìa, ngươi xem ? Mặc dù khó khăn, nhưng nếu cố gắng thì vẫn thể đào cha cho ngươi một cái, cha hoá thành xương cốt, mặc dù đào cũng đủ thông minh, hơn nữa cơ duyên nhất, cha cũng thể di chuyển bằng xương cốt, cho dù thể… Vậy khi cha trở về, nương càng vất vả hơn, đến việc mỗi ngày đều lau xương cốt cho cha , còn thường xuyên phơi nắng, tránh mốc do ẩm ướt, mọc nấm hoặc côn trùng…"