Giờ phút , Tống Anh thể chắc chắn rằng Tiểu Diêu thị chính là tiểu nữ nhân diện mạo của Tứ thúc mê hoặc.
"Đầu óc của cha vấn đề gì chứ? Hoắc Nhung c.h.ế.t còn để Nhị Nha đầu gả cho gì? Chẳng lẽ chờ đến lúc xác c.h.ế.t vùng dậy sinh con với Nhị Nha ..." Tống Mãn Sơn cảm thấy tam quan của nổ tung.
Chuyện thật sự .
Hắn thỉnh thoảng mới về nhà, cho dù về nhà thì phần lớn thời gian đều sẽ lang thang trong thôn, tìm bằng hữu uống chút rượu, hề để ý đến chuyện gì trong nhà.
"Là bản Nhị Nha như , trách cha." Tiểu Diêu thị lập tức .
Tống Anh ngây , ngờ Tống Mãn Sơn chuyện kiêng kỵ như .
"Bản ngươi như ?" Tống Mãn Sơn còn hầm hừ nữa, tò mò nàng: "Không ngươi chặt ngón chân ? Sao đầu óc cũng còn nữa ? Người sống tìm, tìm c.h.ế.t là toan tính chuyện gì?"
"..." Mi tâm của Tống Anh giật giật.
"Thôi, đây là chuyện nhà ngươi, cũng lười quản. mà... rốt cuộc là kẻ nào bàn tán chuyện nhà chúng ? Xem lão tử c.h.ế.t ?" Tống Mãn Sơn vô cùng vui.
Nhất định là khi áp quan, thường xuyên trong thôn, cho nên trong thôn quên Tống gia che chở.
"Là Bao vô ... Nhị Nha và Tuân ca nhi nhà chúng trong sạch..." Tiểu Diêu thị ấp a ấp úng, dám trả lời.
"Khốn kiếp! Tên chó Bao vô , lão tử sẽ dỡ nóc nhà của xuống! Xem còn dám bậy bạ nữa !" Tống Mãn Sơn xong, liếc Tống Anh, cảm thấy chất nữ thật đáng thương.
Lúc lấy bánh ú là vì cho rằng bánh ú là của Nhị phòng, ăn đồ của ca ca vấn đề gì.
bây giờ thì khác, bánh ú là của chất nữ xuất giá, nếu nàng sống thì , nhưng trông đáng thương, nếu còn đòi bánh ú thì vẻ gì.
lấy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-tien-ha-pham-lam-ruong-nuoi-yeu-quai/chuong-109.html.]
Thể diện của giữ .
Nghĩ nghĩ, tài đại khí thô : "Mua một trăm cái bánh ú. Nhị Nha, ngươi chọn cho lão tử mấy cái lớn nhất. Đừng lấy mấy cái Tứ thẩm ngươi gói, nàng phóng khoáng, chắc chắn gói bánh ú nhỏ hơn khác, lấy mấy cái Đại tẩu gói ."
"..." Tiểu Diêu thị ủy khuất . Bánh ú bà gói nhỏ mà!
là lúc đầu lớn lắm, đầy đặn như Đại tẩu gói, nhưng gần đây đổi nhiều, cũng khá chắc tay mà...
U oán Đại Diêu thị một cái.
Đại Diêu thị banh mặt, cả mất tự nhiên.
Tống Anh là ăn mềm ăn cứng, nếu Tống Mãn Sơn tới cướp, cho dù nàng đánh Tống Mãn Sơn một trận tơi bời thì cũng sẽ giao bánh ú giao . chỉ mới hai, ba câu, Tống Mãn Sơn sửa miệng mua, nhất thời cảm thấy khác biệt.
Quyết định buổi tối để hai cái bánh ú hoàng kim cực phẩm cho Tống Mãn Sơn nếm thử.
nàng thật sự ngờ Tống Mãn Sơn... mà đánh nàng?! Nàng cứ nghĩ hôm nay xuống tay với trưởng bối đấy! Quá đáng tiếc!
Tống Mãn Sơn cũng vội , bận rộn việc, một lát mở chế độ lảm nhảm: "A Tuân, Tứ thúc ngươi, nhưng lúc lớn bằng ngươi sờ tay nhỏ của cô nương gia , ngươi vẫn thông suốt ? Nếu ngươi sớm định hôn sự thì Bao vô còn thể ngươi nửa chữ ? Uổng phí ngươi."
Chuyện vẫn luôn là tâm bệnh của Tống Tuân, luôn cảm thấy bởi vì chính nên Tống Anh mới bất đắc dĩ gả ngoài.
Hắn luôn cảm thấy bản vô năng, giờ phút Tống Mãn Sơn nhắc đến, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Tống Mãn Sơn còn chịu ngừng, sang Đại phòng: "Hiển ca nhi ? Sức khỏe vấn đề gì chứ? Sao thành lâu như mà ngay cả một cái trứng cũng đẻ thế? Sớm như lúc nên lấy bạc cưới Bùi thị.
Bùi thị yếu ớt như thế, giỏi đẻ như Đào Hoa thôn bên ? Đào Hoa khi xuất giá, mới cửa một năm sinh song bào thai, hiếm đến mức nào chứ?"
Đào Hoa chính là tức phụ mà Tống gia chuẩn cưới cho Tống Hiển của Đại phòng khi Tống Anh đến hầu phủ.
Sau đó Tống gia nhận 100 lượng bạc, Tống Hiển tham vọng, nhất quyết cưới cô nương huyện.