THẦN PHỤC - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:34:00
Lượt xem: 543

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Nghiêu một mạch bảy ngày, tới tận nửa đêm mới trở về. Có lẽ chẳng gặp , trực tiếp gian phòng nhỏ ở góc viện mà nghỉ.

 

Ta do dự lâu, rốt cuộc quyết định chủ động tìm .

 

Thấy tới, Trương Nghiêu ngạc nhiên, động tác cởi áo khựng , hỏi: “Ngươi ngủ?”

 

Ta nhớ lời Quế Hoa dạy, mặt đỏ đến tận mang tai, xoắn chặt khăn tay, nhẹ giọng: “Ta... nhớ ngươi, nhớ đến ngủ .”

 

Hắn chỉ khẽ “ồ” một tiếng, thêm, tự cởi áo ngoài, đến bàn , ánh nến leo lét bắt đầu xem bản đồ.

 

Ta bỏ mặc một bên, hổ .

 

Quế Hoa mỗi nàng câu , Mã Hữu Cường vui đến mép nứt tận mang tai, đến Trương Nghiêu thì chẳng khác nào gió thoảng qua tai?

 

Ai...

 

Xem thật chẳng duyên.

 

Đang định lui , chợt cất giọng: “Ngẩn gì? Qua đây .”

 

Ta đảo mắt một vòng, trong phòng ngoài một chiếc giường, một bàn án, và chiếc ghế đang , chẳng còn chỗ nào khác.

 

Trương Nghiêu chau mày, mất kiên nhẫn, vỗ đùi: “Ngồi đây.”

 

Tim khẽ hụt một nhịp, run run lên đùi . Chỉ sợ chê nặng nề, nào dám an tọa hẳn, chỉ ghé nửa , hai chân còn chống đất, cúi đầu chẳng dám ngẩng .

 

Trương Nghiêu khẽ thở dài, bỗng vòng tay mạnh mẽ ôm chặt vai . Ta hoảng hốt kêu khẽ, hai chân lập tức rời đất, bản năng ôm lấy vòng eo rắn chắc của .

 

Trên đỉnh truyền xuống tiếng thấp: “Ngoan lắm.”

 

Hắn xoa đầu , hỏi: “Gia vắng mặt mấy ngày, ngươi gì?”

 

“Quế Hoa tỷ dạy bánh, còn dạy thêu hà bao.”

 

“Ồ, mấy câu cũng nàng dạy?”

 

Ta sững , ngẩng đầu, bắt gặp trong mắt tràn ngập châm chọc, khinh miệt rõ ràng.

 

“Gia thích lời giả dối.”

 

Chết .

 

Lại chọc giận nữa ư?!

 

Ta vội cúi đầu, c.ắ.n môi: “Xin .”

 

Hắn lặng một thoáng, bất đắc dĩ : “Triệu Tiểu Nguyên, ngươi là thê tử danh chính ngôn thuận của , cần sợ đến .”

 

Nói , lấy từ trong n.g.ự.c một hộp gấm.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Đây, mở xem.”

 

Ta nghi hoặc nhận lấy, mở , ngẩn .

 

Bên trong chính là vòng tay mẫu để .

 

Ta mờ mịt: “Sao ngươi ...”

 

“Ta hỏi hàng xóm ngõ Tây Thạch, nguyên do hôm đó phụ ngươi động thủ. Hừ, cốt nhục tình thâm, nỡ xuống tay!”

 

Trương Nghiêu thản nhiên nghịch một lọn tóc , giọng lạnh lẽo: “Lần , giấu .”

 

Ta càng thấu con , nhưng trong lòng dâng đầy cảm kích, nghiêm túc : “Đa tạ phu quân.”

 

Khóe môi nhếch lên, ghé sát: “Muốn tạ thế nào?”

 

Khuôn mặt tuấn tú bỗng phóng đại mắt, đôi mắt đen sâu lấp lánh, ánh nến chiếu lên nụ mơ hồ nơi khóe môi.

 

Tim đập loạn, bỗng nhớ tới cảnh Quế Hoa hôn Mã Hữu Cường, theo bản năng ngẩng đầu, chạm môi một cái.

 

Đợi đến khi nhận , mặt đỏ như lửa, hoảng loạn định bỏ chạy, liền kéo .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-phuc/3.html.]

Một tay giữ chặt gáy, một tay ôm eo, nụ hôn nóng bỏng tràn đến.

 

Ta luống cuống chống tay n.g.ự.c , ý thức dần mơ hồ, chỉ chìm đắm trong đó.

 

Mãi đến khi sắp nghẹt thở, Trương Nghiêu mới buông , giọng khàn khàn: “Triệu Tiểu Nguyên, đây mới là tạ lễ đường hoàng, nhớ ?”

 

4

 

Hình như nhớ, như nhớ.

 

Bất luận gì, trong đầu cũng hiện lên cảnh đêm .

 

Bốn mắt giao hòa, hai môi khắng khít, tựa như nước sôi dội chảo dầu, kịch liệt, kinh tâm, khó quên.

 

Hồn vía phiêu lạc, quên bếp còn hâm món ăn.

 

Đến khi hồn thì khét lẹt, khói đen cuồn cuộn, sặc đến rơi lệ, vội múc nước dập.

 

“Triệu Tiểu Nguyên?”

 

Thanh âm quen thuộc, mang vội vã truyền đến.

 

Trương Nghiêu chau mày, một tay đoạt gáo nước, một tay đẩy ngoài.

 

Chờ lửa tắt hẳn, từ bếp bước , bụi tro đầy , giọng điệu thiện: “Dạo ngươi ? Đã hai .”

 

Ta rũ mắt, nhỏ giọng: “Xin .”

 

Hắn thở nặng một , chốc lát, dịu giọng: “Ta lo cho ngươi, chẳng trách phạt.”

 

Ta ngẩng đầu, thấy mặt mũi tro than, mím môi, liền lấy khăn sạch trong ngực, kiễng chân khẽ lau.

 

Hắn nhướng mày, khẩy: “Tiểu miêu hoa.”

 

Ta ngẩn , trong đôi mắt đen láy sáng ngời của , thấy bóng cũng lấm lem buồn , bất giác nhoẻn : “Phu quân là đại miêu hoa.”

 

Nghĩ ngợi một thoáng, đổi lời: “Không đúng, phu quân là hổ.”

 

Trương Nghiêu sững, bỗng kéo tay , cúi thấp , ánh mắt sâu thẳm như vực, hỏi: “Vì ?”

 

Ta ánh rối loạn tâm tư, ấp úng: “Hổ oai phong, là chúa sơn lâm. Phu quân chí lớn, là thủ lĩnh Tường trấn, tự nhiên chẳng sai.”

 

Khóe môi nhếch lên, hỏi: “Chẳng lẽ gia vì cứu ngươi mà dính đầy tro bụi, ngươi đến dỗ dành ?”

 

Ta hoảng loạn hơn, giọng cao vút: “Không giả, là thật lòng!”

 

Hắn nhẹ: “Ừ, khí lực khá, còn thuận tai hơn tiếng muỗi ngày .”

 

Đây là đầu tiên thấy nhu hòa đến , mắt sáng long lanh, như mỹ ngọc ôn nhuận, kiêu bạc ẩn nhẫn.

 

Mặt lập tức đỏ bừng, nóng như lửa, vội đẩy , chạy trốn.

 

Sau lưng vang lên tiếng trêu chọc của : “Triệu Tiểu Nguyên, ngươi chẳng chút tiền đồ gì!”

 

Hừ.

 

Hắn dám mắng tiền đồ!

 

Song trong buồn bã nhịn nghĩ, các thê tử trong trại cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, đôi khi còn săn vài con thỏ mang về.

 

Còn mù tịt, nhút nhát, cũng khó trách Trương Nghiêu chê bỏ.

 

Quế Hoa lấy lạ: “Để Trương gia dạy chẳng xong ư.”

 

Ta ngập ngừng: “Hắn rảnh mà chỉ.”

 

“Nếu là khác ắt , nhưng là tướng công ngươi, dạy ngươi thì dạy ai?” Quế Hoa mỉm : “Nha đầu ngốc, nếu Trương gia tâm tư nhỏ của ngươi, e là vui đến tận trời.”

 

Ta mơ mơ hồ hồ, ngờ nghệch tìm Trương Nghiêu.

 

Hắn sững một thoáng, mừng vui hiện rõ nơi mày, gật đầu: “Được.”

 

Loading...