THẦN PHỤC - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-03 16:33:34
Lượt xem: 441
Vì để trả nợ, ép gả cho thổ phỉ vợ.
Hắn tính tình ngang ngược, ác danh vang xa, đến cả lão gia huyện quan cũng chẳng dám trêu chọc.
Tưởng rằng những ngày khi thành sẽ vô cùng khổ sở, nào ngờ phu quân ngoài lạnh trong nóng, là một nam tử vô cùng .
Dường như nhặt báu vật .
1
Ta gả cho Trương Nghiêu, là để trừ nợ.
Phụ mê cờ b.ạ.c thành tật, mẫu tức chết, thua sạch ruộng đất, cuối cùng còn đem bồi nợ.
Bất đắc dĩ, chủ nợ nếu trả bạc, sẽ chặt đứt tay của .
Mà chủ nợ , chính là Trương Nghiêu — mà trấn Toàn Anh ai dám chọc, ai gặp cũng cung kính gọi một tiếng “Trương gia”.
Kỳ thực, Trương Nghiêu tuổi cũng chẳng lớn, chỉ mới hai mươi lăm.
Thân hình cường tráng, da ngăm đen, hẳn là năm dài tháng rộng sống lưỡi đao, quanh đều toát một luồng sát khí khó tả.
Ta từng ở xa xa gặp một .
Đứng cầu cong, cách mặt hồ gợn sóng, chỉ thấy Trương Nghiêu nửa bên bờ, miệng ngậm ống điếu bằng đồng, mắt hẹp nheo, dáng vẻ dửng dưng nhàn tản.
Cúi mắt xuống , chỉ thấy xắn tay áo, lộ cánh tay rắn chắc, đang hung hăng ấn đầu một tên lưu manh xuống nước.
Kẻ hai chân quẫy loạn, cào cấu đất, để những vệt dài vùng vẫy.
Có tiểu nương tử hoảng hốt kêu lên: “Trương gia! Tiểu nữ , ngài còn ép e sẽ mất mạng mất!”
Trương Nghiêu ngậm điếu thuốc, lời mơ hồ rõ, chỉ thấp thoáng một tiếng c.h.ử.i thô tục, mà lực tay chẳng hề giảm.
Đến khi ngừng thở, đôi chân co rút cứng ngắc, c.h.ế.t lặng trong dòng sông, Trương Nghiêu mới chậm rãi thu tay, chỉnh y quan, thản nhiên nhả một ngụm khói, tựa như g.i.ế.c chỉ là một con cá.
Cũng , những năm qua, mạng trong tay nhiều vô kể, sợ rằng sớm quen .
Kẻ c.h.ế.t gọi là Chu Tam, đê tiện dâm loạn, bởi ở sát vách nhà , đêm đêm chẳng ít rình trộm tắm.
Hắn thậm chí còn nhiều với phụ , nguyện bỏ năm lượng bạc mua về vợ.
Phụ đồng ý.
Chê ít.
Nói cũng mười lượng.
Song gần đây phụ túng thiếu, dường như ý gật đầu.
May , giờ Chu Tam chết.
Ta thở dài một , ngẩng lên mới phát hiện, Trương Nghiêu đang thẳng thừng , ánh mắt phức tạp.
Ta khỏi rùng , vội đầu bỏ chạy.
Ai ngờ chẳng bao lâu , gán cho Trương Nghiêu, lấy giá năm mươi lượng, trở thành áp trại phu nhân của .
2
Đêm tân hôn, bên ngoài ồn ào huyên náo, thỉnh thoảng truyền vài câu bẩn tục, khiến mặt nóng bừng.
Ta xoắn chặt khăn tay, yên, trong lòng trăm mối vị khó phân.
Có khẩn trương của đầu thê tử, nhẹ nhõm vì thoát khỏi hố lửa, thêm thất vọng đối với phụ .
Trong ấn tượng, phụ từng thương yêu , nhưng từ khi sa cờ bạc, liền như đổi thành một khác. Thua đến sạch sành sanh, vẫn chẳng cam tâm, cứ ôm mộng gỡ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-phuc/1.html.]
Nếu rời , sớm muộn cũng liên lụy, đến tro cốt cũng chẳng còn.
Trước khi xuất giá, với : “Ân dưỡng d.ụ.c mười sáu năm, từ nay coi như trả xong. Từ đây về , phụ tử chúng chẳng còn can hệ.”
Phụ ngẩn ngơ , hồi lâu chẳng gì, chỉ thấy hốc mắt ửng đỏ.
Sau khi lên kiệu hoa, khẽ vén rèm, liếc thấy ôm ngọc bội của tổ phụ lưu , vội vã chạy về hướng sòng bạc.
Bóng lưng còng gầy dần khuất giữa biển .
Nghĩ tới đây, sống mũi cay xè.
Từ nay về , Triệu Tiểu Nguyên còn nhân nào nữa.
Kẽo kẹt—
Cửa đẩy mở, gió lạnh mang theo men phả , vén một góc hỉ khăn.
Ta ngẩng mắt, thấy Trương Nghiêu nghiêng dựa khung cửa, trong mắt ngà ngà say.
Hỉ khăn buông xuống, tầm chìm trong sắc đỏ.
Ta bước chân trầm từ xa đến gần, tim căng thẳng đến cực điểm.
Hắn vén khăn, , thoáng ngẩn .
“Ngươi .”
Không câu hỏi.
Giọng trong trẻo lạnh lùng, lẫn đêm tĩnh mịch, mang một tia bi thương khó .
Trương Nghiêu đưa tay lên, bỗng nhớ đến cảnh g.i.ế.c Chu Tam hôm nọ, theo bản năng tránh lùi .
Bàn tay dừng lơ lửng giữa trung.
Có chút hoang mang.
Hồi lâu , mới nhẹ nhàng hạ xuống, lau vệt lệ nơi má .
Lòng bàn tay rộng, đầy vết chai, khi chạm tê tê nóng bỏng, tựa như lửa lan khắp .
Ta bất giác sinh lòng hổ thẹn, thầm trách đa nghi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Trương Nghiêu chẳng một lời, sắc mặt khó đoán. Lau một chốc, bỗng nâng mặt lên, sâu mắt. Trong hắc đồng đen nhánh là kìm nén và thâm trầm.
Ta đến đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Nam nhân mắt dung mạo lạnh lùng, hình cao lớn, bàn tay thô ráp phảng phất mùi t.h.u.ố.c lá, nhưng động tác cực kỳ ôn nhu, như nâng niu một đóa bồ công dễ tan vỡ.
Thoáng chốc, chẳng rõ mới là con thật của .
Có lẽ bởi hôm nay là ngày thành , mới chịu thu dáng vẻ ngang tàng.
Nghĩ đến đây, tim càng đập loạn.
Ta vốn chẳng hầu hạ, xuất giá ai dạy, chỉ từng thấy kỹ nữ chốn hoa lâu cợt nhả ôm lấy nam nhân.
nào dám dùng nắm tay nhỏ đ.ấ.m n.g.ự.c Trương Nghiêu, sợ tức giận bẻ gãy tay mất.
Nghĩ ngợi một chút, bèn nịnh nọt : “Đa tạ Trương gia.”
Trương Nghiêu cũng : “Đã thành còn gọi Trương gia?”
“Phu... phu quân.”
“Nghe gượng ép lắm.”