THÂN LÀ CHẤT NỮ MÀ PHẢI ĂN NHỜ Ở ĐẬU - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-10-22 19:45:42
Lượt xem: 10
Sau khi cảm thấy nàng quá hẹp hòi, Phượng Ly Ngô lại cảm thấy có chút đau lòng.
Nàng ở Lạc An làm con tin, nữ giả nam trang, huynh trưởng yếu đuối bất tài. Người có thể dựa vào, thật sự chỉ có hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng nàng thường hay nịnh nọt nhưng Phượng Ly Ngô cũng rất được lợi, cảm thấy mỗi câu từ kia đều xuất phát từ lòng chân thành của nàng, hắn là chỗ dựa duy nhất của nàng, sao nàng có thể không nịnh bợ?
Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, bình thường lúc một mình nàng chẳng hề lõi đời láu cá, nàng khóc tới nỗi như vậy, Phượng Ly Ngô hối hận đêm nay không sớm tới chỗ nàng.
Nghĩ như vậy, hắn đưa tay lau khóe mắt nàng nói: "Ngâm nước nóng còn khóc, không sợ bị chóng mặt ở trong ao sao?"
Khương Tú Nhuận thật sự không ngờ hắn sẽ tới đây, không khỏi lắp bắp nói: "Điện... Điện hạ, không phải ngài ở chỗ Tào Cơ sao?"
Phượng Ly Ngô cầm khăn vải dài bên cạnh rồi kéo nàng lên bọc lại, sau đó ôm nàng lên giường êm trong phòng nói: "Còn tức giận sao? Chỉ là tới chỗ đó ngồi chút thôi, không phải vội tới chỗ ngươi sao?"
...
Khương Tú Nhuận cảm thấy có hơi không tiếp thu nổi lời nói của Thái tử, không khỏi trợn to mắt, cẩn thận nói: "Cũng tới rồi, vì sao không ở lại qua đêm, ngài đi như thế, chẳng phải khiến Tào Cơ đau lòng sao?"
Phượng Ly Ngô sờ mặt nàng nói: "Mới chỉ ngồi một lúc ngươi khóc đỏ mắt rồi, nếu cô ở lại qua đêm, chẳng phải ngươi khóc mù mắt sao? Lòng dạ ngươi hẹp hòi như vậy, về sau làm sao bây giờ?"
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho tới bây giờ, Khương Tú Nhuận mới mơ hồ nghe hiểu sơ sơ.
Hóa ra điện hạ hiểu lầm nàng ghen tị! Tội trạng này từ chỗ nào bay tới? Nàng lập tức giải thích: "Tào Cơ mới là Trắc phi điện hạ ngài cưới, ta chẳng qua thay muội muội cho đủ số... Điện hạ cần gì băn khoăn về cảm thụ của ta, tất nhiên phải nghĩ cho Điền Cơ Tào Cơ trước..."
Phượng Ly Ngô buông thõng mí mắt, cảm thấy nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, bèn kéo dài tiếng nói: "Cũng bởi vì bổ sung vào cho đủ số nên ngươi muốn đẩy cô ra ngoài? Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với ai sao?"
Sung sướng ngâm trong bồn tắm! Ăn ngon như ý lại bị người ta lôi ra, Khương Tú Nhuận có thể không buồn bực trong lòng sao?
Còn bị Phượng Ly Ngô hỏi tới phát phiền, có chút nhịn không được, Khương Tú Nhuận hơi ngoảnh mặt đi nói: "Ai cũng thấy có lỗi, tội ngủ cùng muội phu này là tội phải buộc đá ném sông đấy..."
Nghĩ tới buộc đá ném sông, nàng không khỏi rùng mình một cái...
Phượng Ly Ngô ôm nàng cũng cảm nhận được, vừa bực vừa buồn cười nói: "Ngươi lấy ở đâu ra nhiều lý lẽ xiêu vẹo như vậy? Nói rồi tự sợ, còn dám nói cô là muội phu của ngươi, cẩn thận cô sẽ trừng trị ngươi trước..."
Hắn cũng lười nói nhảm, dứt khoát ngăn lại cái miệng làm tức c.h.ế.t người không đền mạng kia, thỏa thích thưởng thức hương vị hắn mơ tưởng ba ngày nay.
Khương Tú Nhuận không muốn, thừa dịp hắn môi lưỡi quấn quýt không đã, muốn cởi vải bố ra, vội vàng nói: "Hôm nay thật sự không được, nguyệt sự còn chưa đi sạch sẽ, vải vẫn còn phơi ở bên ngoài đấy!"
Phượng Ly Ngô có chút không kiên nhẫn, cảm thấy lửa nóng trong lòng bị khiêu khích, nhất thời không tắt được, bèn nói: "Mặc kệ, hôm nay tới chỗ ngươi rồi, ngươi phải tự nghĩ cách giúp cô tận hứng."
Nói xong lại cúi người, bắt đầu môi lưỡi triền miên cùng nàng...
Đến ngày hôm sau, Thái tử tới phủ nha từ sáng sớm.
Khương Tú Nhuận khó chịu tới nửa đêm, thấy Thái tử đi rồi, vội vã đứng dậy gọi Đào Hoa mang nước súc miệng tía tô trộn với trầm hương ra.
Lúc Đào Hoa bưng bình cổ cao đi vào, tiểu thị nữ ở bên cạnh cũng lấy chậu đồng bên giường ra hầu hạ, mà Khương Tú Nhuận ngồi quỳ trên giường liên tục súc miệng.
Thật ra tối qua càn quấy xong, Phượng Ly Ngô cũng bưng nước sạch tới cho nàng súc miệng nhưng vừa dậy, nàng lại cảm thấy không thể không súc miệng mấy lần. Nếu không phải nàng liều mạng cự tuyệt, tối qua hắn cũng không muốn nàng làm như vậy.
So sánh ra, kiếp trước Tần Chiếu thật đúng là dễ gạt hơn, chẳng qua là tắt đèn rồi làm, sao lại có nhiều trò gian như vậy?
Súc miệng xong thì dậy rửa mặt.
Hôm nay là đầu tháng, trong phủ không có chính phi cần các nàng đi thỉnh an nhưng quy củ bất thành văn, phi tử trong phủ vẫn phải tụ lại một chỗ cùng ăn.
Những chuyện xã giao khác, Dao Cơ có thể bớt thì bớt, nhưng riêng cái này thì không bớt được. Cho nên trải đầu cài trâm xong, nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, vội vàng đi tới tiền thính cùng các nàng ăn sáng.
Điền Cơ tới sớm, không khách khí chiếm vị trí chủ vị bàn tròn.
Mấy vị dắng thiếp khác cũng tới, bởi vì không được phong phi nên không được ngồi lên bàn tròn, phải ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh.
Trông thấy Khương Tú Nhuận tới, Điền Cơ không khỏi lanh lảnh nói: "Dao muội muội dậy sớm như vậy sao? Còn tưởng rằng hôm qua ngươi hầu hạ điện hạ một đêm, thân thể không khỏe không đến được chứ?"
Lời này vừa nói ra, Tào Khê cũng đến.
Đêm qua nàng không ngủ, hai mắt cực kỳ sưng đỏ, mặc dù trước khi tới có thoa nước lạnh qua, vẫn có thể nhìn ra dấu vết khóc lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-la-chat-nu-ma-phai-an-nho-o-dau/chuong-76.html.]
Nghe Điền Cơ nói kiểu có ý riêng này, thù mới hận cũ gì Tào Khê cũng trút lên người Khương Tú Nhuận.
Thế là ở sau lưng nàng lạnh lùng nói: "Vải nguyệt tín treo đầy sân, lại còn cố giữ điện hạ lại, ngươi không biết xấu hổ, chẳng lẽ không sợ vấy bẩn điện hạ, làm bẩn thánh thể sao?
Mặc dù trước kia ba vị Trắc phi nói chuyện không ưa nhau, tranh giành gay gắt nhưng cho tới bây giờ cũng không không kiêng kỵ gì giống như hôm nay, không che giấu công kích chút nào.
Nếu là Khương Tú Nhuận kiếp trước, lúc này vẫn là tiểu cô nương dịu dàng ít nói hay ngượng ngùng, trước mặt những nữ nhân khác bị mắng như thế, chắc chắn sẽ xấu hổ tức giận muốn khóc rồi.
Đáng tiếc bây giờ đứng ở đây là Dao Cơ, là người trải qua cảnh nước mất nhà tan, tình người ấm lạnh, nghe Tào Khê chất vấn xong, vẫn còn có thể bật cười: "Lời này của Tào Khê, thật đúng là nhơ bẩn không có cách nào nghe lọt. Theo lý thân thể ngài sạch sẽ, Thái tử cũng đi qua chỗ ngài ngồi, vì sao ngài không giữ Thái tử lại? Mà lại làm cho điện hạ hầm hừ đi tới chỗ ta?"
Trước kia nàng vẫn có chút đồng cảm vớiTào Khê.
Nữ tử sống trong hậu trạch không dễ, ai cũng phải sống phụ thuộc vào ân sủng của nam nhân.
Mặc dù ngày thường Tào Khê ương ngạnh nhưng cũng giống nàng, là chất nữ lẻ loi trơ trọi bị đưa tới kinh thành. Hôm qua Thái tử không ở chỗ Tào Khê lại tới chỗ nàng, Khương Tú Nhuận vốn rất áy náy, cảm giác mình bị ép ăn vụng phần thức ăn của người khác.
Nhưng bây giờ bị Tào Khê mắng chửi, áy náy kia cũng tiêu tan sạch sẽ.
Cố Diệp Phi
Tào Khê không nghĩ tới Dao Cơ phản kích nàng đau như thế, nhất thời tức giận tới nỗi trừng lớn con mắt, chỉ ngón tay run run nói: "Ngươi... Làm sao ngươi dám..."
Khương Tú Nhuận chậm rãi ngồi xuống, học bộ dạng đắc ý ương ngạnh của muội muội Dao Cơ lúc phách lối nói: "Thái tử chỉ tới chỗ ta ngồi một chút, uống chút trà, nghỉ ngơi một đêm, kính xin Tào Cơ không cần lo lắng Thái tử không biết dơ bẩn là gì!"
Mặc dù Tào Khê lấy thân phận Trắc phi gả vào, nhưng bởi vì có Úy Hoàng hậu âm thầm cam đoan, nàng sớm chắc chắn rằng mình là nữ chủ nhân của phủ Thái tử.
Nhưng bây giờ, ba vị Trắc phi vào phủ, chỉ có một mình nàng vẫn chưa được Thái tử sủng hạnh. Bây giờ Điền Cơ không khách khí chiếm chỗ ngồi, Dao Cơ phóng đãng này cũng nói lời không khách khí, cảnh ngộ này so với tưởng tượng trở thành Thái tử phi Đại Tề của nàng quá mức khác biệt.
Trong lúc nhất thời, bi thương hôm qua lại lóe lên trong đầu, nàng nhịn không được nhấc tay lên muốn cho Khương Tú Nhuận một cái tát.
Mà lúc này, Tĩnh Cơ ở bên cạnh có nhanh nhẹn, vậy mà xông tới ngăn trước người Dao Cơ, chịu một cái tát kia.
Tĩnh Cơ có dáng dấp giống Điền Cơ, dáng người mảnh mai, càng thêm đáng yêu động lòng người, mắt to rưng rưng nói: "Thân thể Dao Cơ yếu ớt, vừa mới khỏi bệnh nặng, xin Tào Cơ bớt giận, có gì không thoải mái, cứ trút lên ta."
Nữ tử gầy gò nhỏ bé như vậy nằm trên mặt đất, thật sự khiến người ta thấy mà thương.
Mặc dù lúc trước Khương Tú Nhuận biết Tĩnh Cơ quy thuận mình, cũng không ngờ nàng ta gắng sức tận tâm như vậy, sau khi khiếp sợ thì lại cảm thấy kính phục sâu sắc.
Chỉ là trò khôi hài này cũng nên có kết thúc, Khương Tú Nhuận tình nguyện cùng Điền Cơ đấu mắt, cũng chẳng muốn ầm ĩ với Tào Khê.
Ngay sau đó nàng đỡ Tĩnh Cơ dậy, lạnh lùng nới với Tào Khê: "Ngươi và ta đều là Trắc phi, trong phủ xử lý mọi việc công bằng, Tào Cơ nếu tự thấy có thể làm chủ trong viện phủ Thái tử thì mời tới xin ý chỉ tới bạt tai ta, bằng không, kính xin Tào Khê tự kiềm chế, chớ khiến cho người ta hiểu lầm ngươi là Thái tử phi trong phủ!"
Tào Khê tức tới nỗi không nói nên lời, chỉ cảm thấy nữ tử cả sảnh đều đang nhìn chuyện cười của mình, cảm thấy mình ỷ thế h.i.ế.p người.
Thế là giậm chân một cái, cơm sáng cũng không ăn, khóc lóc rời đi.
Điền Cơ sớm nhìn Dao Cơ không vừa mắt. Thế nhưng lúc trước nàng chỉ cảm thấy công tử Tiểu Khương kiêu ngạo phách lối, không ngờ vị muội muội này cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Cũng may mắn huynh muội bọn họ tới từ nước yếu, nếu là chất tử chất nữ cường quốc, theo cái tư thế này, chẳng phải muốn lên trời sao?
Nếu xúi giục Dao Cơ và Tào Cơ xung đột với nhau rồi, Điền Cơ tự giác có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi, lập tức giữ mồm giữ miệng, mỉm cười cùng Dao Cơ ăn uống, nói chủ đề liên quan tới trang sức vải vóc.
Một bữa cơm mà thôi, Dao Cơ hết trách nhiệm.
Khương Tú Nhuận rảnh rỗi thay lại nam trang, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại trông thấy thị nữ của Tĩnh Cơ ấm ức từ thiên viện đi ra.
Hỏi một chút mới biết, mặt Tĩnh Cơ bị sưng tấy, dầu thuốc mang tới từ Hàn Quốc lại cho người khác, không có thuốc dùng nên tìm lang trung trong phủ Thái tử.
Ai ngờ lang trung kia sớm bị Tào Khê phái người thông báo, nói là dắng thiếp nho nhỏ không biết quy củ, Điền Cơ mặc kệ, nàng không thể bỏ mặc, về sau đồ ăn thức uống của vị dắng thiếp này đều bị giảm một nửa, thuốc men gì đó càng không thể xin gì được nấy.
Thị nữ kia tay không đi ra, trong bụng lấp đầy ấm ức.
Khương Tú Nhuận tự thấy mình nhận ân tình của Tĩnh Cơ, không thể mặc kệ, bèn mang dầu thuốc và ngọc bích lúc trước Tĩnh Cơ tặng mình đưa cho thị nữ, bảo nàng mang về. Cũng nói rõ về sau Tĩnh Cơ thiếu gì không cần ấm ức nói ra, nàng ấy nghĩ cách gọi người dưới bếp tiếp tế là được.
Chỉ là lúc hai người nói chuyện, có người ở ngoài tường thiên viện thiếu phó lặng lẽ rời đi...
Không bao lâu sau, Tào Khê nghe thị nữ mình nghe lén được chuyện Khương thiếu phó đưa dầu thuốc cho Tĩnh Cơ.
Nàng vui mừng quá đỗi, oán hận nói: "Chẳng trách hôm nay nàng ta xông lên như thế, đồ phóng đãng sớm có tư tình với công tử Tiểu Khương. Chuyện yêu đương vụng trộm này nếu như bị Thái tử biết..."
Sau khi Thái tử tức giận, chẳng phải sẽ trách tội cả Dao Cơ sao? Nghĩ như vậy, mặt mày Tào Khê lại tươi tỉnh.
Lúc này, thị nữ thiếp thân Anh Tuyết đang chải đầu cho nàng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Tào Cơ, ngài phải nhớ kỹ lời nhắn nhủ của Hoàng hậu, thân ở hậu trạch, không thể xung phong trong mọi chuyện, bây giờ ngài mới trở mặt cùng Dao Cơ, lại đi bắt lỗi công tử Tiểu Khương, là nhằm vào huynh muội bọn họ hơi quá mức. Không bằng nói chuyện này cho Điền Cơ, xem nàng bài bố thế nào!"