THÂN LÀ CHẤT NỮ MÀ PHẢI ĂN NHỜ Ở ĐẬU - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-10-23 14:16:57
Lượt xem: 5
Không gặp còn tốt, tới Hán Dương trông thấy bộ dạng nàng ngồi xếp bằng trên gò đất dùng bữa, Phượng Ly Ngô cảm thấy lòng bị nhéo mạnh một cái.
Sau đó còn chưa biết mở miệng thế nào mới có mặt mũi thì nghe nàng kêu khát nước, hắn bèn đưa túi nước của mình qua.
Khương Tú Nhuận không biết ngày hôm nay phong thủy trong hoàng lịch [*] là gì, mà các Hoàng tử cùng xuất hiện ở trên công trình thủy lợi Hán Dương. Đặc biệt là Thái tử tới đây, nàng căn bản không nghe thấy bất kỳ thông báo nào, thật sự khiến cho người ta không ứng phó kịp.
[*] Sách nói về thời tiết ngày tháng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên chỉ có thể kính cẩn thỉnh an Thái tử, nhân tiện hỏi hắn tới đây có phải vì cải trang đi tuần hay không.
Cố Diệp Phi
Đáng tiếc hiện tại Phượng Ly Ngô nhìn bộ dạng uể oải ăn gió nằm sương của nàng chỉ thấy đau lòng, còn hận cái tính bướng bỉnh của nàng, thà rằng ở Hán Dương chịu khổ cũng không chịu giải thích oan ức ngày đó.
Cho nên hắn không nói lời nào, cứ nhìn nàng chằm chằm mãi.
Cũng là Thiển nhi ở bên cạnh đau lòng cho tiểu chủ tử, không khách khí khom mình hành lễ nói: “Điện hạ tới kịp giờ cơm, buổi sáng Khương đại nhân không ăn, chắc hẳn ngài chạy một đường tới đây vẫn chưa ăn gì, có muốn ăn một chút bánh bột ngô kẹp thịt đặc sản của Hán Dương không?”
Phượng Ly Ngô nghe thấy Khương Tú Nhuận mới bắt đầu ăn cơm, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Mang lên cho cô một ít.”
Nếu điện hạ muốn cùng ăn, hiển nhiên không thể mời hắn ngồi xổm trên tảng đá gặm bánh bột ngô.
Thế là Khương Tú Nhuận mời Phượng Ly Ngô vào trong lều nhỏ, dùng phất trần bằng đuôi ngựa phủi nhẹ chiếu trên mặt đất, sau đó mời điện hạ ngồi xuống ăn cơm.
Ngoại trừ món bánh thịt ra, còn có nồi đất nhỏ được bưng lên, bên trong là xương cạo sạch thịt, sau khi đập bể thì luộc cốt tủy, thái hành và bỏ muối vào rồi ăn kèm với bánh rất vừa miệng.
Lúc ngồi đối mặt uống canh với Khương Tú Nhuận, Phượng Ly Ngô mới hoảng hốt phát hiện, dường như lâu rồi hắn không ăn đồ ăn ngon.
Từ sau khi nàng đi, không còn có người cười nói giảng kỹ về công dụng kỳ diệu của cơm nước, chú ý nấu nướng lúc ăn cơm nữa, hình như mỗi một món ăn đều không có mùi vị như trước khi nàng vào phủ. Nhạt nhẽo vô vị, chỉ là để no bụng mà thôi.
Cuộc sống thế này, nếu giới hạn mấy kỳ thì cũng có thể chịu đựng. Nhưng mắt thấy nàng mãi không về, quả thực cảm thấy bị giày vò tới nỗi không chịu đựng nổi.
Từ xa hoa về cần kiệm rất khó khăn, có lẽ chính là như vậy.
Chất nữ Ba Quốc này vậy mà bất tri bất giác cho hắn rất nhiều thói quen, khiến cho hắn nhất thời không xa rời nàng được.
Mà bây giờ ở trong công trường gió lùa bốn phía này, ăn qua loa món bánh và canh nóng, nhìn miệng nàng nho nhã cắn đồ ăn, hắn lại cảm thấy ăn được mỹ vị vừa lòng.
Phượng Ly Ngô thật sự không nhịn nổi nữa, muốn lập tức đưa nàng về kinh thành.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia quyết định không nói ra chuyện cũ, trong lúc vô ý cũng buộc mồm.
“Chuyện mật thám Ba Quốc đã tra rõ, không có liên quan tới huynh muội nàng... Lúc trước... Là cô trách oan nàng rồi.”
Khương Tú Nhuận kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Ngô một chút.
Khóe miệng Thái tử trẻ tuổi mím chặt, có thể thấy hắn không phải hạng người quen nói xin lỗi nữ nhân.
Khương Tú Nhuận tự thấy muốn làm thuộc hạ hiểu ý chủ nhân, tất nhiên phải cho Phượng Ly Ngô bậc thang đúng lúc, liền thêm chút canh vào bát Thái tử, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Cũng không phải chuyện gì lớn, điện hạ khoan dung với mọi người, cho dù lúc trước hiểu lầm ta lén thông đồng với Ba Quốc, chẳng phải cũng rộng lượng tha thứ sao. Lòng dạ điện hạ thật sự khiến cho lòng người sinh cảm kích và ngưỡng mộ...”
Phượng Ly Ngô không muốn nghe nàng nịnh nọt, nói một đằng nghĩ một nẻo, bèn nói: “Nếu như nàng không để ý, vì sao không trở về kinh?”
Khương Tú Nhuận cười khổ chỉ bốn phía công trường: “Điện hạ minh xét, sau khi ta tới đây ngày đêm dốc lòng dốc sức vì công trình thủy lợi, tuyệt đối không dám phụ ơn huệ của ngài, cũng không dám giận dỗi với điện hạ!”
Lời này hợp tình hợp lý, không bắt được sai lầm.
Nếu Khương Tú Nhuận giống như trước kia, ấm ức rơi lệ hay giận dữ trừng mắt nhìn hắn, véo má hắn... Tóm lại cái gì cũng tốt, Phượng Ly Ngô thật sự sẽ cảm thấy việc này cứ như vậy trôi qua như mây trôi nước chảy.
Nhưng nàng một mực làm như không có chuyện gì xảy ra, còn khiến người ta đoán không ra nàng thật sự không để ý hay là thế nào...
Có điều Phượng Ly Ngô luôn là người không chú ý những thứ nhỏ nhặt, giống như nói ra lời xin lỗi, hơn nữa như Khương Tú Nhuận nói, hắn cũng không có buộc tội nàng và Khương Chi nên cũng không cần phải xoắn xuýt ở đây.
Tuần tra đường sông và ao nước cho có xong, Phượng Ly Ngô bèn kết luận công trình nơi này không cần chủ ti Nông ti tự mình chủ trì, chỉ cần để lại quan chức đắc lực giải quyết nốt công việc là được rồi.
Sau đó, ra lệnh cho Khương Tú Nhuận chuẩn bị hành trang, cùng hắn trở về kinh.
Chỉ là buổi tối lúc chuẩn bị hành trang, Nhị Hoàng tử dẫn người hầu đi bộ tới đây.
Hắn vốn mượn cớ xin chỉ bảo việc thủy lợi, mời giai nhân đi tản bộ ở hồ nước gần đây, không ngờ hứng thú bừng bừng tới lại nhìn thấy hoàng huynh đang ngồi trên mô đất trong viện nhìn Khương Tú Nhuận nấu nước nóng rửa mặt.
Đây là mất hứng rồi còn gì nữa?
Hơn nữa ba người ở cùng một chỗ, sân không tính là nhỏ nhất thời chợt trở nên chật trội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-la-chat-nu-ma-phai-an-nho-o-dau/chuong-119.html.]
Hai vị huynh đệ hoàng thất đều cải trang đi tìm giai nhân, ai cũng không biết đối phương đến từ khi nào, nhất thời sắc mặt cả hai đều khó coi không nói nên lời.
Phượng Ly Ngô lạnh lùng mở miệng nói trước: “Nhị Hoàng đệ tới khi nào vậy, sao không chú ý lễ tiết, tự ý xông vào viện của Khương chủ ti như vậy?”
Lúc này Phượng Vũ cũng tỉnh táo lại, hơi nhếch lông mày lên, lời nói mang thâm ý: “Nếu là viện của Khương chủ ti, cùng là nam nhân còn cần phải tránh hiềm nghi hay sao?”
Phượng Ly Ngô chậm rãi nói: “Viện Khương chủ ti đúng là cần thỉnh cầu Nhị điện hạ tránh hiềm nghi.”
Tuy Phương Vũ bây giờ tạm khuất phục trước Phượng Ly Ngô, thế nhưng cãi nhau cũng không cần các lão thần giúp đỡ, vẫn có thể phân cao thấp với huynh trưởng.
Hắn mỉm cười nói: “Ồ, Thái tử trong lúc bận rộn trăm việc còn chạy tới vùng quê nghèo này quản lý chuyện vô bổ của hạ thần, nghe nói chuyện tốt của ngài và trưởng nữ Dương Như Nhứ của Dương gia sắp tới gần, hẳn là rất bận rộn phải không?”
Phượng Ly Ngô làm sao không biết ý đồ xấu xa của Phượng Vũ, vậy mà ở trước mặt Khương Tú Nhuận nhắc tới chuyện này!
Tuy các thần tử dốc sức đề nghị hắn cưới trưởng nữ Dương gia làm thê tử, hiện tại tình hình triều đình phân chia bè phái, đây là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa lúc trước mấy vị thị thiếp vào phủ, Khương Tú Nhuận không có phản ứng lớn, thậm chí còn có quan hệ tốt với Tĩnh Cơ.
Cưới nữ tử Dương thị vào phủ, hắn cũng không cảm thấy Khương Tú Nhuận sẽ có phản ứng gì thái quá. Dù sao cưới người nào, hắn đều vẫn sẽ nuông chiều nàng giống như trước đây là được.
Khương Tú Nhuận không giống những nữ ghen tuông trong hậu trạch. Vì sao hắn phải cưới nữ tử Dương gia, thân là quan triều đình nàng phải thấy rõ ràng.
Nhưng chẳng biết vì sao, Phượng Ly Ngô không muốn báo việc này cho Khương Tú Nhuận qua miệng Phượng Vũ.
Tiểu tử đáng ghét, đây là cố tình châm ngòi chia rẽ hắn và Tú Nhuận. Phượng Ly Ngô bất giác dùng khóe mắt liếc nhìn Khương Tú Nhuận.
Chỉ thấy nàng giống như không nghe thấy lời Phượng Vũ nói, cầm xương thịt buổi trưa ăn còn thừa, hào hứng đi đút cho con ch.ó trong sân.
Con chó kia ăn vui vẻ, thỉnh thoảng lè lưỡi l.i.ế.m liếm đầu ngón tay Khương Tú Nhuận, chọc Khương Tú Nhuận bật cười khanh khách.
Từ đầu tới cuối, nàng không có ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Vũ.
Phượng Vũ thấy gây xích mích không thành, đành phải ngượng ngập rời đi.
Tôi tớ trong viện bận rộn, tiếp tục chuẩn bị hành trang để sáng sớm ngày hôm sau trở về Lạc An.
Ban đêm, Phượng Ly Ngô cô đơn hơn một tháng rốt cuộc cũng được toại nguyện kéo Khương Tú Nhuận vào trong lồng ngực. Chỉ là ban ngày bận rộn trên công trường, Khương Tú Nhuận sớm đã mệt mỏi, hoàn toàn không nhận thức được sự mừng rỡ mong chờ sau bao ngày xa cách của Phượng Ly Ngô, ngả người lên giường là ngủ thiếp đi luôn.
Trong tiếng ngáy nhè nhẹ, Phượng Ly Ngô nhẹ nhàng vén mái tóc dài che nửa gương mặt Khương Tú Nhuận, thấy dung mạo như ngọc kia tuy rằng vẫn như cũ, nhưng quầng thâm mờ không che giấu nổi sự mệt mỏi của nàng. Người đã vốn mảnh khảnh còn gầy đi mấy phần.
Tuy rằng Phượng Ly Ngô nhớ nàng tới nỗi đau nhức cả người nhưng không đành lòng giày vò khiến nàng tỉnh giấc, không thể làm gì khác là ôm nàng vào lòng, hôn lên gương mặt nàng mấy cái, sau đó ôm nàng cùng nhau ngủ.
Sau một đường tàu xe, cuối cùng cũng trở lại thành Lạc An.
Nơi cổng thành thành biển người vẫn hỗn loạn như trước, ở cổng thành có người của Binh bộ tới tìm Thái tử, hình như có công sự khẩn cấp cần hắn đi xử lý.
Khương Tú Nhuận không về phủ bằng cổng chính, mà đi từ cửa sau về thẳng viện của mình.
Có người nói ở trước cửa, hai vị Trắc phi và nhóm thị thiếp đều chờ đợi cung nghênh Thái tử. Tuy rằng Thái tử chỉ rời phủ trạch vài ngày nhưng khiến cho các nàng ấy không gặp một ngày như xa cách ba năm.
Đáng tiếc một đám giai nhân chờ đợi uổng công rồi.
Đến buổi tối, Thái tử truyền lời nhắn, Binh Mã ti mấy ngày nay có công văn khẩn cấp cần xử lý, Phượng Ly Ngô phải ở lại phủ nha mấy ngày nghị sự cùng các vị tướng quân, không trở về phủ.
Chuyện này khiến cho Khương Tú Nhuận thầm thở phào nhẹ nhõm, không cần phải giả vờ giả vịt với Phượng Ly Ngô.
Ở Hán Dương hơn một tháng thật sự quá vất vả, chờ ngả người xuống giường thơm xong, thật sự là giống như đã trải qua mấy đời.
Quan lại theo nàng về Lạc An đều mệt cả rồi, cho nên sau khi trở về, phủ Nông ti nghỉ hai ngày.
Khương Tú Nhuận cũng được an nhàn, lúc lấy gương soi thấy màu da đen hơn không ít, vừa hay mấy ngày nay nàng ở trong phủ Thái tử ăn uống thỏa thích, cẩn thận bảo dưỡng lại một phen, sớm ngày nuôi da dẻ trắng mịn trở lại.
Thị nữ Đào Hoa kinh hãi khi thấy làn da bỗng nhiên hóa đen của Dao Cơ.
Nàng lấy trong kho ra năm, sáu viên trâu châu, còn có một cây tuyết sâm. Sau đó nghiền nát thì sắc lấy nước rồi trộn các thứ lại, phối cùng cao hoa hồng bôi lên mặt, cổ và hai tay Khương Tú Nhuận. Vừa xoa bóp vừa dặn dò nàng, sau này ra ngoài không thể phơi nắng phơi gió nữa, da thịt nữ nhân không thể chịu giày vò được, không chú ý sẽ bị lão hóa.
Khương Tú Nhuận ngâm mình ở trong hồ nước nóng, bị hơi nước mờ mịt bao phủ, đầu gối lên gối ngọc cạnh hồ, được đôi tay của Đào Hoa xoa bóp thoải mái tới nỗi thở khẽ, chỉ cười nói: “Có thị nữ khéo tay như ngươi, ta sao già được? Đào Hoa tốt, lại xoa bóp cổ đi, nơi đó đau xót lắm.”
Nàng đang hưởng thụ thì nghe thấy ở ngoài cửa viện có tiếng người nói ầm ĩ.
Hóa ra là lúc xế chiều Tào Khê và Điền Cơ nhận được thiệp mời Dương Như Nhứ phái người đưa tới.
Tiểu thư Dương gia nói mình tổ chức một bữa tiệc hoa quả, mời phu nhân tiểu thư các phủ, đặc biệt là mời mấy vị phi tử trong phủ Thái tử nể mặt tham gia.
Tào Khê và Điền Cơ không hẹn cùng mà cùng đến đây tìm Dao Cơ thăm dò ý tứ.