THÂN LÀ CHẤT NỮ MÀ PHẢI ĂN NHỜ Ở ĐẬU - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:07:17
Lượt xem: 8
Chuyến săn thú mùa thu này, nửa con thỏ cũng không động tới nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có thu hoạch tương đối khá.
Lúc trở về, trên đường có đi qua huyện Thành, Thái tử đi tuần tra kênh rạch mới xây ở địa phương. Có người nói người xây dựng kênh rạch này là người rất có tài, bản vẽ kênh nước lúc trước của Lương Quốc là do hắn vẽ, đáng tiếc bị thầy trò xa lánh nên đã sớm rời Lương Quốc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Thái tử triệu kiến người tài Trịnh Công Tượng, rốt cuộc Quý Bỉnh Lâm cũng có cơ hội nói chuyện với Bá Nhạc Khương Tú Nhuận của hắn.
Có lẽ là trời thu tháo gỡ phiền muộn ngày hè, mụn nhọt trên mặt Quý chủ ty lặn đi không ít, khuôn mặt thanh niên tuấn tú dần dần lộ ra, cười nhẹ còn có lúm đồng tiền. Chẳng trách sau này hắn sẽ trở thành lang quân mà nhóm quý nữ trong thành Lạc An hận không được gả.
"Khương thiếu phó, nghe nói rất nhiều học sinh trong thư viện đã ra làm quan, ngài có tài năng và học vấn như vậy, vốn là người nổi bật, vì sao không xin một Thái tử một chức quan? Làm phụ tá tuy tốt... Nhưng từ xưa tới nay phần lớn là loại người chỉ có một chút thủ đoạn cướp gà trộm chó. Ngài là người rất có tài, cứ thế này mãi chẳng phải sẽ bị chôn vùi một cách đáng tiếc sao?"
Khương Tú Nhuận đang ngồi ở dưới giàn cây dưa chuột ở sân nhỏ vùng nông thôn, ăn quả mọng thị vệ hái ở bên đường, nghe lời nói của Quý đại nhân, nàng cảm thấy thật xuôi tai, tuy rằng ở kiếp trước từng có vô số người khen nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa.
Nhưng cả hai đời cộng lại, ai cũng không ngọt miệng bằng Quý Bỉnh Lâm, lời khen của hắn chạm tới đáy lòng Khương Tú Nhuận.
Ngày thường, lúc Khương Tú Nhuận nịnh hót Thái tử cũng không cảm thấy gì nhưng bây giờ bị người ta tâng bốc một chút, lập tức cảm thấy hóa ra thoải mái như thế, khó trách điện hạ rất thích!
Khương Tú Nhuận nghe xong, vui sướng trong lòng, không khỏi nở nụ cười, cầm quả mọng lớn nhất trong tay cho Quý Bỉnh Lâm ăn.
Nhìn Thiếu phó đại nhân mỉm cười với mình, chẳng biết tại sao mặt Quý Bỉnh Lâm lại chợt ửng đỏ, vội vàng nhận lấy quả mọng rồi cắn một miếng, nước trái cây màu đỏ tím b.ắ.n tung tóe ra vạt áo trước n.g.ự.c hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảnh này ở trong sân rơi vào trong mắt Thái tử điện hạ ngồi bên cạnh cửa gỗ, hắn nhếch miệng, sau đó rời ánh mắt, nhẫn nại nhìn Trịnh Công Tượng dâng đồ lên cho mình.
Trên bản vẽ, Trịnh Công Tượng căn cứ vào đất đai và sông ngòi phân bố ở Đại Tề, sửa lại bản đồ thiết kế kênh nước ở khu vực Tây Bắc có khí hậu khắc nghiệt.
Ở nông thôn rất nhiều đường đất, xe ngựa không thể đi qua, phần lớn còn phải tự mình đi. Từ lúc từ quận huyện trở về, Khương Tú Nhuận thật sự rất mệt mỏi nên về phòng nghỉ ngơi một lát.
Có điều Phượng Ly Ngô không vội trở về nghỉ ngơi ngay, hắn vẫy tay gọi thị vệ hôm nay ở bên cạnh Khương Tú Nhuận tới, hỏi lúc Quý Bỉnh Lâm và Trắc phi ăn quả mọng nói cái gì mà khiến nàng vui vẻ như vậy.
Thị vệ là tâm phúc của Phượng Ly Ngô, cũng biết rõ hai thân phận của Khương Tú Nhuận, tất nhiên không dám không chú ý lúc Trắc phi nói cười cùng nam nhân, bèn nói sự thật Quý đại nhân khen Trắc phi là người có tài năng và học vấn, không thể bị chôn vùi, vân vân...
Phượng Ly Ngô khẽ chau mày, cảm thấy nhìn người không thể nhìn bề ngoài, mặt mũi Quý Bỉnh Lâm thanh thật như vậy, hóa ra cũng có lúc miệng lưỡi trơn tru.
Mặc dù nói là lời nói nịnh hót không quá quan trọng nhưng Phượng Ly Ngô vẫn thấy cực kỳ không thoải mái, nhất thời không nói gì.
Xử lý xong công vụ, đêm đã khuya, hắn đi dọc theo đường nhỏ ở vườn hoa có nhiều tiếng côn trùng mùa thu tới viện Dao Cơ.
Cách vải thưa che cửa sổ màu xanh lá cây nhìn vào, Khương Tú Nhuận nghỉ ngơi xong đã rời giường, ăn cơm tối xong vẫn còn chưa ngủ, xõa tóc dài, mặc áo rộng đang ở trên bàn vẽ phỏng theo bức tranh núi sông Đại Tề. Đây là bức tranh Mộc Phong tiên sinh tặng cho nàng, dòng sông lớn nhỏ của Đại Tề đều ở trên bản đồ, vừa xem qua là thấy ngay.
Khương Tú Nhuận cầm một tấm lụa mỏng vẽ từng nhánh núi sông. Thật ra nàng đã vẽ ba tấm, xem ra nàng tính khi vẽ xong sẽ dùng hồ dán ghép những tấm vải lụa này với nhau thành một tấm vải lớn.
Mỹ nhân vẽ tranh như hoa, cùng với bóng trăng mùa thu mờ ảo nhìn trăm lần cũng không chán.
Phượng Ly Ngô dừng chân nhìn một lúc rồi mới cất bước đi vào, phất tay ra hiệu thị nữ Đào Hoa đang đốt hương liệu ra ngoài, sau đó đi tới trước mặt Khương Tú Nhuận nói: "Đang làm gì thế?"
Khương Tú Nhuận chỉ vào hai tấm vải mình vẽ xong rồi nói: "Hôm nay đi theo điện hạ thị sát sông, chợt nhớ tới Mộc Phong tiên sinh cũng từng tặng ta một vật tốt. Nhưng bởi vì bức tranh này là tiên sinh tặng, dùng bút mực phác họa không được nên cố ý vẽ lại, nếu như lúc Thái tử xây dựng kênh nước trên sông thì có thể lấy ra dùng một lát, không uổng công ta tốn tâm tư một phen."
Phượng Ly Ngô ôm eo nàng từ phía sau, ngửi mùi thơm tươi mát trên mái tóc dài, nói: "Ai nói cô muốn xây dựng kênh nước trên sông?"
Khương Tú Nhuận hơi nghiêng đầu nói: "Điện hạ không phải muốn kiểm tra tài năng và học vấn của phụ tá sao? Hôm nay ngài tới thăm hỏi Trịnh Công Tượng, hẳn là có ý muốn cải thiện dân sinh, người đi theo ngài đều có thể đoán được mà?"
Phượng Ly Ngô chống cằm lên vai nàng nói: "Lâu rồi chưa kiểm tra Khương Thiếu phó, quả thật muốn kiểm tra một chút, xem ngươi có đáng giá nuôi dưỡng trong quý phủ hay không, ngươi xem chuyện này nên làm hay không nên làm?"
Khương Tú Nhuận cầm bàn tính bằng ngọc ở bên cạnh lên tính, nhẹ nhàng gẩy hạt trân châu nhỏ long lanh, nói: "Gia tẩu ta có câu nói 'Có bao nhiêu vàng thì làm bấy nhiêu việc lớn', trước mắt điện hạ xây dựng kênh đào, quốc khố đã báo nguy, chuyện kênh nước, vẫn phải trì hoãn lại một..."
Nói được một nửa, Khương Tú Nhuận ngừng lại.
Nàng cảm thấy mình thật sự có chút được sủng ái quá nên sinh kiêu rồi, mặc dù xưa nay Phượng Ly Ngô chưa từng lớn tiếng trách mắng nàng bàn luận quốc sự nhưng bây giờ bản thân nàng là Trắc phi của Phượng Ly Ngô.
Nếu cứ đắc ý vênh váo, tùy tiện tham gia chính sự như vậy, chẳng phải ngày Phượng Ly Ngô ban cho nàng tên tuổi "Họa quốc yêu cơ" giống như kiếp trước không còn xa nữa rồi?
Cho nên Khương Tú Nhuận nói được một nửa thì ngừng lại, cảm thấy bản thân mình đêm nay có chút ăn no rửng mỡ rồi, vì sao lại nổi hứng lật ra bức tranh của tiên sinh làm những chuyện này?
Ai ngờ Phượng Ly Ngô còn chưa nghe đủ, thấy nàng không nói gì còn thúc giục: "Sao không nói nữa?"
Khương Tú Nhuận ngượng ngùng cười nói: "Là ta nhiều lời rồi, bức tranh xấu như vậy, đâu có nên tặng cho điện hạ?”
Phượng Ly Ngô nhìn thấy Khương Tú Nhuận không xa rời nụ cười giả dối, rốt cuộc hắn cũng biết hắn vì sao hắn bị khó chịu, cả nửa ngày không thấy như ý rồi!
Chẳng qua là được Quý Bỉnh Lâm kia khen ngượi vài câu có tài học thôi mà đã cười rạng rỡ như vậy! Quả mọng kia có mùi vị gì, hắn còn chưa có được ăn đâu!
Nhưng ở trước mặt hắn thì thế nào? Nữ tử này lúc nào cũng nhún nhường, cười vô cùng giả tạo như có khuôn đúc, khiến người ta thêm phiền chán!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/than-la-chat-nu-ma-phai-an-nho-o-dau/chuong-107.html.]
Phượng Ly Ngô bình tĩnh giữ thân thể nàng ngay ngắn, dựa vào ánh đèn nhìn kỹ gương mặt nàng rồi nói tiếp: "Nếu ở trong viện quá buồn chán thì lại tới thư viện có được không?"
Lần này Khương Tú Nhuận ngay cả cười giả tạo cũng không muốn cười nữa, lúc này bạn học ở thư viện đã ra ngoài làm quan, nàng trở về còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ muốn nàng vào cùng lớp với những bạn nhỏ mười ba, mười bốn tuổi, cùng học rồi xưng huynh gọi đệ với nhau, bồi dưỡng tình bạn hay sao?
Khi nàng nhỏ giọng nói "Không muốn", khóe miệng Phượng Ly Ngô cũng căng cứng.
Hắn muốn nàng cười với hắn, giống như ban ngày ở dưới giàn dưa chuột, nàng cười tới nỗi con mắt long lanh...
Ngày hôm sau, Khương Tú Nhuận nằm lỳ trên giường không dậy theo thường lệ.
Có lẽ bởi vì hôm qua tuần tra quá mệt nên điện hạ khai ân không giày vò nàng. Hiếm có cảm giác ngủ thoải mái, lúc mở mắt ra thì Thái tử đã đứng dậy rời phủ vào triều rồi.
Nàng nằm lăn lộn trên giường, suy nghĩ lát nữa nên ăn những cái gì.
Không nghĩ tới lăn một vòng, lại không cẩn thận nhìn thấy khay gỗ đặt trên bàn nhỏ bên cạnh giường.
Trên khay là một chồng quần áo màu đen gấp gọn, phía trên cùng là phát quan bằng ngọc chụp lụa đen để đội lên đỉnh đầu. Màu đen là màu sắc trang phục của quan chức của Đại Tề, mà theo độ cao của giá ngọc, thấy thế nào cũng phải là chủ ty!
Thứ này hiển nhiên không phải quan phục của Thái tử. Khương Tú Nhuận trở mình bò dậy, cất giọng gọi Đào Hoa vào rồi hỏi chồng quần áo này là có chuyện gì xảy ra.
Đào Hoa bưng chậu nước nóng vào, đặt chậu đồng lên trên giá đỡ rồi mới nói: "Điện hạ dặn dò người mang tới, nói là để ngài thay sau khi trở về viện bên ngoài, dưới mũ còn có thư lụa điện hạ tự tay viết, nói là ngài xem là biết thôi."
Khương Tú Nhuận không lo rửa mặt, vội vàng mở thư lụa ra xem.
Bức thư lụa này là thư ủy nhiệm, lệnh thiếu phó phủ Thái tử ngay hôm nay tới Nông ti báo tin, tiếp nhân chức chủ ty Nông ti, chủ quản công việc sửa chữa và đào kênh nước.
Chữ viết rõ ràng và dễ hiểu nhưng Khương Tú Nhuận phải nhìn tới ba lần.
Nông ti này thật ra là nha môn thanh liêm ít được chú ý nhưng rốt cuộc cũng là chức quan chính thức của Tề triều.
Phượng Ly Ngô biết rõ nàng là nữ tử lại giao trọng trách này cho nàng, rốt cuộc là hắn yên tâm cỡ nào? Dù thế nào cũng không nên dùng giang sơn xã tắc dụ dỗ nàng mở lòng chứ?
Nàng giống như kẻ trộm, cầm bọc trang phục quan phủ trở về viện bên ngoài của Khương Hòa Nhuận, suy nghĩ nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được tò mò, bảo Thiển nhi hầu hạ nàng mặc quan phục và đội phát quan vào.
Thiển nhi cảm thấy mặc dù chủ tử mình mặc gì cũng dễ nhìn nhưng mặc quan phục màu đen trên người đặc biệt có sức sống.
Nhất là búi tóc chải cao, sau khi đội mũ ngọc xanh lục dựng thẳng như sống lưng lên, thật sự là trụ cột nước nhà, cực kỳ có khí phách.
Khương Tú Nhuận không nghĩ tới bản thân mặc quan phục thì nhìn sẽ đẹp mắt như thế, bảo Thiển nhi cầm gương đồng thỉnh thoảng điều chỉnh góc độ trên dưới trước sau, soi mãi không đủ.
Chờ tới lúc Phượng Ly Ngô vào triều trở về, vốn cho rằng nữ tử mình nuôi trong phủ có quen thói rong chơi lỗ mãng rồi, thấy thư của mình sẽ chạy ngay tới Nông ti báo tin.
Không nghĩ tới gần giữa trưa rồi mà nữ tử này vẫn chưa ra khỏi cửa phòng, chỉ sai bảo Thiển nhi lấy các loại dây lưng trong hộp gỗ, lựa chọn từng cái phối với quan phục và đồ trang sức nhỏ.
Phượng Ly Ngô cảm thấy hơi đau đầu, cũng hoài nghi bản thân mình bị sắc dục mê hoặc, nhất thời hồ đồ rồi. Từ xưa đến nay, làm gì có nữ tử ra ngoài làm quan cùng với nam nhân?
Nếu chọn nhiều nữ tử ra làm quan, chỉ sợ các nàng ai cũng sẽ tới trễ khi phải triều sớm.
Khương Tú Nhuận quay đầu nhìn thấy Phượng Ly Ngô trở về, vội vàng giơ thắt lưng bạch ngọc trong tay lên, hỏi: "Cái này có thể phối với quan phục không?"
Phượng Ly Ngô yên lặng cởi thắt lưng nạm ngọc như ý ra rồi thắt bên hông nàng, sau đó nói: "Nhân lúc cô chưa hối hận, mau tới Nông ti nhận việc đi, nếu không, sau này nàng chỉ có thể ở trong màn gấm, mặc yếm cho một mình cô xem..."
Khương Tú Nhuận nhìn ra lời này của Phượng Ly Ngô không phải nói đùa, vội vàng tranh thủ cầm thư lụa nhậm chức lên, gọi Thiển nhi cùng chạy ra ngoài của phủ.
Bởi vì vội vàng, bước chân bước trên đường quá nhanh nên suýt chút nữa không cẩn thận va phải Tĩnh Cơ.
Cố Diệp Phi
Thiếu niên đắc ý, người quần áo đen, đầu đội mũ ngọc, phong thái như vậy nhất thời khiến Tĩnh Cơ đỏ mặt, chắp tay nói: "Xem ra thiếu phó sắp ra làm quan rồi, Tĩnh Cơ cùng một mái nhà xin chúc mừng, mong rằng con đường làm quan của thiếu phó rộng thênh thang, chiếu cố Tĩnh Cơ một chút.”
Khương Tú Nhuận vội vàng mỉm cười đáp lễ, sau đó ngồi lên xe ngựa ra cửa.
Lúc nàng tới cửa phủ Nông ti, thật sự thầm kêu một tiếng thật có lỗi.
Hóa ra buổi sáng Thái tử đã viết hai phần thư nhậm chức, một trong đó đã đưa tới Nông ti.
Mặc dù Nông ti là nha môn hẻo lánh nhưng quan lại trên dưới cũng hơn hai mươi người.
Nhóm tiểu quan không cần lên triều, ở cửa ra vào vẩy nước rửa phiến đá sạch sẽ, treo cao đèn dài lên hai bên chái nhà, lẳng lặng chờ chủ ty mới tới nhậm chức.
Ai ngờ chờ mãi tới trưa, ruột kêu đói không ngừng, đang muốn gọi nhà bếp mang chút bánh nướng lên thì mới nhìn thấy một chiếc xe ngựa khoai thai chạy tới.
Điều này không khỏi làm nhóm tiểu quan kêu thầm, chủ ty tân nhiệm này không biết có đáng tin cậy không đây?
Phải biết Nông ti bọn họ vốn là ty đang kéo dài hơi tàn, bị Thủy Công ti coi nhẹ, mắt thấy sắp bị sát nhập vào Thủy Công ti, nếu chủ ti là một công tử bột, chẳng phải sớm muộn sẽ tan rã hay sao?