Thâm Tình Lặng Lẽ - 289. “lấy gậy ông đập lưng ông”

Cập nhật lúc: 2025-03-27 11:16:53
Lượt xem: 3

Sau khi đã chứng kiến sự bảo vệ và che chở mà Triệu Uyển Nhu dành cho, Thái Lãnh Hàn nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn bước ra phía trước, che chắn cho Triệu Uyển Nhu và trầm giọng hỏi ông Dương Minh Trác:

 

- Tôi đã làm gì mà ông muốn dạy tôi một bài học?

 

Ông Dương Minh Trác cười khẩy:

 

- Sao? Vẫn còn muốn chối à? Cậu dám ăn cắp bí mật của công ty tôi mà lại không dám thừa nhận à?

 

Ăn cắp bí mật của công ty? Lại là ăn cắp bí mật của công ty sao? Thái Lãnh Hàn cau mày. Dương Trác Văn thì vội vàng chen vào:

 

- Bố à, có khi nào lại là hểu lầm nữa không? Hôm trước bố cũng nói như thế, nhưng mà chỉ là hiều lầm thôi đấy?

 

Triệu Uyển Nhu nhanh chóng bắt được trọng điểm. Cô hỏi vặn lại ngay:

 

- Hôm trước? Hôm trước các người cũng vu khống cho chồng tôi ăn cắp như thế này hay sao? Anh ấy là ai hả? Anh ấy là Tổng giám đốc của Tập đoàn Thắng Lợi đấy! Anh ấy lại còn cần phải ăn cắp gì của các người sao?

 

Thái Lãnh Hàn trầm giọng, đính chính:

 

- Không phải đâu, Uyển Nhu. Ngay cả khi anh chỉ là một thằng nhặt ve chai, anh cũng chưa bao giờ ăn cắp bất cứ thứ gì của ai, dù chỉ một lần, dù chỉ một món!

 

Triệu Uyển Nhu gật đầu, mạnh mẽ đồng ý. Bà Niệm Vân run giọng hỏi:

 

- Con… con đã từng phải đi… đi nhặt ve chai sao?

 

Thái Lãnh Hàn nhếch môi:

 

- Đúng vậy. Tôi từng sống ở khu ổ chuột. Tôi từng phải đi nhặt ve chai. Chuyện này, không phải các người đã điều tra rõ ràng hết rồi sao?

 

Bà Niệm Vân quay lại nhìn Dương Trác Văn, nửa như ngạc nhiên, nửa như dò hỏi. Dương Trác Văn bối rối cúi đầu thú nhận:

 

- Mẹ, việc mẹ cho người tìm hiểu về anh trai,… là do con can thiệp. Con đã giấu bớt một số việc, vì con sợ mẹ sẽ đau lòng mà lại ngã bệnh.

 

Bà Niệm Vân không trách con trai, bà chỉ nghẹn ngào rơi nước mắt. Đúng vậy, những tin tức như thế này đúng là khién bà đau lòng vô cùng. Ông Dương Minh Trác nhìn nước mắt của vợ mà càng thêm tức giận. Ông gằn giọng:

 

- Vợ à, em không cần thương cảm cho nó. Dù trước kia nó chưa từng ăn cắp của ai thì sao? Đây là bí mật của công ty, là dự án trị giá hàng tỉ đồng, nó không nén được lòng tham thì cũng bình thường thối

 

Triệu Uyển Nhu cũng gằn giọng:

 

- Nè, ông đừng có nói bậy mà cứ nói mãi như thế nhé! Ông có bằng chứng gì không?

 

Không hẹn mà tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn ông Dương Minh Trác. Hai mẹ con bà Niệm Vân có kinh nghiệm hơn trong việc này. Dương Trác Văn sốt sắng:

 

- Bố, để con lấy laptop ra kết nối với camera.

 

Ông Dương Minh Trác lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-tinh-lang-le/289-lay-gay-ong-dap-lung-ong.html.]

 

- Không cần đâu! Thông tin quan trọng như thế, bố đâu có để ở trong tầm tay của một kẻ đáng nghi như nó chứ? Bố để ở công ty. Thế nhưng sáng nay bố mới biết, có kẻ nào đó ở công ty đã bán tin tức này cho nó!

 

Lúc này Dương Thiên Vũ mới lên tiếng:

 

- Bác à, nói như thế là bác vẫn chưa có bằng chứng cụ thể? Như vậy thì không nên kết tội cho anh ta vội vàng như thế được đâu ạ.

 

Ông Dương Minh Trác trừng mắt:

 

- Sao lại không có bằng chứng? Vậy cháu giải thích thử xem, tại sao mức giá mà tập đoàn Thắng Lợi đưa ra lại giống hệt với mức giá của chúng ta? Nếu không phải vì nó đã biết được thông tin về mức giá của chúng ta, thì sao nó có thể đưa ra mức giá không sai lệch một con số nào so với chúng ta như thế?

 

Dương Thiên vũ vẫn ôn tồn:

 

- Đúng vậy. Tại sao lại là con số giống hệt chúng ta? Tại sao anh ta không bớt đi một chút? Như vậy chẳng phải sẽ nắm chắc phần thắng hơn mà không quá lộ liễu hay sao?

 

Quả thật không sai. Vì sao Thái Lãnh Hàn và tập đoàn Thắng Lợi lại làm như thế? Các ánh mắt lại chuyển sang đổ dồn về phía Thái Lãnh Hàn khiến hắn vô thức bước lùi lại một chút. Triệu Uyển Nhu đỡ lấy lưng của Thái Lãnh Hàn. Bàn tay mềm mại của cô lại như tiếp thêm cho hắn một nguồn sức mạnh. Cô còn dùng giọng dịu dàng khích lệ hắn:

 

- Anh cứ nói rõ ra đi. Muốn người khác hiểu mình thì mình phải bộc lộ ra cho người ta biết. Anh cứ nói đi. Dù lý do là gì thì em cũng tin anh!

 

Thái Lãnh Hàn gật đầu, ngoan ngoãn trả lời:

 

- Con số đó…

 

Triệu Uyển Nhu ngắt lời:

 

- Khoan đã. Anh đừng nói, hãy ghi ra.

 

Cô nhìn ông Dương Minh Trác, nghiêm nghị đưa ra yêu cầu:

 

- Này, bác, bác cũng phải ghi ra lý do bác chọn con số kia.

 

Ông Dương Minh Trác khó hiểu:

 

- Tại sao tôi cũng phải ghi ra?

 

Triệu Uyển Nhu cười khẩy:

 

- Bởi vì tôi cũng nghi ngờ chứ sao? Ai biết được, có phải do bác mua chuộc nhân viên nào trong công ty của chồng tôi hay không? Nếu không, sao công ty của bác lại có thể đưa ra mức giá giống hệt với công ty của chồng tôi như thế? Tôi có quyền nghi ngờ bác ăn cắp bí mật công ty của chồng tôi!

 

Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn Triệu Uyển Nhu vừa sùng bái vừa tự hào. Chiêu “lấy gậy ông đập lưng ông” này của cô đúng là rất tuyệt! Ông Dương Minh Trác giận xanh mặt:

 

- Tôi mà phải ăn cắp sao?

 

Triệu Uyển Nhu nhún vai:

 

- Sao lại không? Dù sao đây cũng là dự án trị giá hàng tỉ đồng cơ mà?

Loading...