THẨM THANH HUỆ - 3
Cập nhật lúc: 2025-06-19 00:36:21
Lượt xem: 5,521
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn thèm để ý, tiếp tục tiếp:
“Không tự ý ngoài…”
Ta chen :
“Giang đại nhân, rừng núi ở đây thú vị hơn kinh thành nhiều lắm. Ngài ở Hình bộ, suốt ngày đối mặt với công văn án kiện, chắc từng nếm qua thú vui sơn dã nhỉ? Hay là hôm nào dắt ngài chơi một vòng, cam đoan ngài chẳng về.”
Nghe , cuối cùng sắc mặt Giang Tuân cũng chút đổi.
Ta thấy rõ ràng tay đang siết tờ giấy mạnh hơn mấy phần.
Tờ giấy mỏng manh suýt nữa chịu nổi mà rách toạc .
May mà kịp nới tay.
Hắn rõ ràng biện pháp nào trị .
Tuy nét mặt vẫn lạnh lẽo khiến rùng …
cũng gì thêm nữa.
Xem , Cố Biệt Hoài nhầm .
Cái ca tụng là thị lang lợi hại nhất Hình bộ — hóa cũng chỉ đến thế mà thôi.
05
Đám nha và tiểu đồng trong biệt viện dần dần phát hiện , đến đây để rèn luyện tính tình chịu khổ.
Rõ ràng là đến để hưởng thụ.
Tiện thể, bọn họ cũng thơm lây.
Thời điểm đang đúng mùa thu hoạch.
Ta liền dẫn họ lên núi đào măng tươi non.
Trên núi còn một con suối nhỏ.
Tất nhiên thể thiếu chuyện lội xuống suối trong vắt mò cá rô béo múp.
Hoa quả trong rừng cũng chín mọng từng trái.
Tất nhiên thể để uổng phí, hái đem về ngâm thành rượu quả chua ngọt ngon lành.
Đương nhiên, chỉ một thì hái nhiều thế. Đám nha , tiểu đồng nhà họ Thẩm theo lên biệt viện lập tức trở thành “đồng phạm”.
Bị áp bức huấn luyện, ai nấy đều việc bừng bừng khí thế.
Ăn chay nhiều , tất nhiên chút mặn.
Tích nương từng dạy nhiều bẫy thú, nắm rõ như lòng bàn tay.
Dùng những sợi dây mây và cành cây khắp núi vài cái bẫy đơn giản, chẳng chuyện khó khăn.
Sáng hôm thường thu gà rừng thỏ núi.
Bữa ăn trong biệt viện ngày càng phong phú thấy rõ.
Trước khi đến, biệt viện chỉ một khoản chi tiêu cố định, là “rèn tính tình” thì tất nhiên thể rộng rãi, khó cho Giang Tuân cùng đám hạ nhân chịu khổ chung với .
Giờ thì .
Mấy món canh lạt rau luộc biến mất, mỗi ngày bàn đều là các món đặc sản núi rừng thơm nức, kèm theo rau dại đượm hương thiên nhiên.
Mặt mũi nha cũng tươi tắn hẳn lên, tất bật giúp một lời than vãn.
Con nhà nghèo thì cái gì cũng .
Nấu nướng với chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Ta thường tự tay bếp, dùng nước suối mát nấu một nồi canh gà nấm rừng.
Mùi thơm nồng nàn bay khắp nơi.
Đám nha và tiểu đồng thì vây quanh bếp, nước dãi suýt rớt xuống đất.
“Tiểu thư nấu ăn ngon hơn cả đầu bếp trong tửu lâu lớn ở kinh thành!”
Giang Tuân tất nhiên cũng ngửi thấy mùi thơm.
Ta bưng bát canh múc nóng hổi, định mời nếm thử.
Hắn chỉ ở hành lang, ánh mắt đầy phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-thanh-hue/3.html.]
Sau đó khách khí lắc đầu, một câu:
“Công vụ bận rộn, tiện phiền.”
Xí, bộ tịch!
Thế là cùng đám nha tiểu đồng xúm , ăn no say một bữa.
Ngon thật sự!
Giang Tuân bao giờ ăn cùng chúng .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta từng lén thử đồ ăn .
Phải là… nhạt như nước ốc, ăn mà miệng như sắp mọc rêu.
Nhớ tới cái vị lạt nhẽo đó…
Ta xắn tay áo, dậy bước thẳng tới chỗ .
Bát canh gà nấu mất mấy canh giờ, mùi thơm bay quanh mấy vòng, ngạo nghễ xộc thẳng mũi .
Hắn cầm quyển sổ nhỏ, nhíu mày bước tới, lạnh lùng phun hai chữ:
“Vớ vẩn!”
Ta gắp một miếng thịt gà mềm nhất trong bát, dí thẳng tới miệng , hất cằm khiêu khích:
“Nếm thử , đảm bảo ngon gấp trăm cái món rau luộc của ngài!”
Lúc đầu còn né, mặt mũi đầy chữ từ chối, nhưng ép một miếng miệng.
Sau đó, thấy quyển sổ nhỏ vẫn cầm tay rơi cái “bịch” xuống đất.
Hắn gì, lưng bỏ .
Mấy nha bên đồng loạt giơ ngón cái với :
“Tiểu thư, vị Giang đại nhân nổi danh là Diêm Vương mặt lạnh, cứng nhắc nghiêm khắc, chỉ tiểu thư mới trị !”
“Nô tỳ thấy, Giang đại nhân ở mặt tiểu thư là bó tay chịu trói !”
Ta…
Coi như là khen .
Từ đó trở , ngày nào cũng xuất hiện đúng giờ ở nơi thể thấy, như một cái bóng trung thành tận tụy, ghi chép hành động cử chỉ của .
… Không mệt ?
Ta còn nhận , cây bút ghi chép của ngày càng dừng giữa chừng.
Nhất định một ngày, sẽ trộm cuốn sổ nhỏ đó, diệt khẩu phi tang!
06
Cố Biệt Hoài yên tâm, rốt cuộc vẫn phái lên núi thăm dò.
Người đến cổng viện, nha mặt tròn là Tiểu Thúy liền phồng má chạy tới báo tin cho :
“Thẩm tiểu thư! Cố… Cố công tử phái tới …”
Lúc nàng mở miệng, đang ăn trái cây đong đưa chân ghế, vô cùng thư thái tự tại.
Tiểu Thúy thở hổn hển, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Xem , xem —mấy ngày qua dùng đồ ngon mua chuộc đúng là tác dụng, lúc then chốt, vẫn về phía !
Đầu óc xoay chuyển một cái, chẳng màng tay đang bẩn, vội ném trái cây lòng Tiểu Thúy.
Tiếp đó ngả lăn xuống đất.
Ta còn lăn thêm một vòng.
Chỉ tiếc, bọn Thúy nhi quá thật thà và siêng năng, phòng ốc các nàng quét tước sạch như lau như ly.
Trên chẳng dính bao nhiêu bụi bặm, đành đổi sách lược.
Ta thò tay lò xông hương bên cạnh—
Không ngoài dự liệu, nhặt một tay đầy tro bụi.
Ngay cả mặt mày cũng bôi lem nhem.
“Thúy nhi, nhanh! La mắng !”