THẨM THANH HUỆ - 2
Cập nhật lúc: 2025-06-19 00:36:06
Lượt xem: 4,520
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạnh lẽo đến phát run.
Giang Tuân chỉ gật đầu với một cái, xem như chào hỏi. Một chữ dư thừa cũng chẳng buồn .
Ta quan sát từ đầu đến chân.
Ừm, đúng là như lời Cố Biệt Hoài , là dễ chọc , cũng chẳng hạng dễ chuyện.
Toàn đều toát vẻ nghiêm khắc, cứng rắn, một khuôn mặt "thiết diện vô tư" điển hình.
hiểu , trong lòng chẳng dấy lên chút sợ hãi nào, ngược còn thấy… thú vị.
Cố Biệt Hoài thấy lên xe ngựa, tựa như thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tám phần là thấy nước cờ đ.á.n.h quá , thể dẹp cái của nợ rắc rối là khỏi tầm mắt,
thể nhờ bàn tay sắt của Giang Tuân mà “cải tạo” cho đàng hoàng.
Thậm chí thèm hỏi lấy một câu: bằng lòng .
Dặn dò xong, liền mang theo tên tiểu đồng rời , ngoảnh đầu .
Nhìn bóng lưng kiên quyết , chút cam tâm cùng ảo tưởng còn sót trong lòng đối với mối hôn sự —
cuối cùng cũng tiêu tan như khói bụi.
Từ khi Hầu phủ nhận , một ai từng hỏi qua : bằng lòng .
Có bằng lòng ở Hầu phủ ? Có bằng lòng tiếp nhận hôn sự ?
sâu trong xương tủy luôn hướng về cuộc sống tự do nơi núi rừng hoang dã.
Hiện tại, tự do đang ngay mắt.
Ta... nên cảm ơn Cố Biệt Hoài mới .
03
Chiếc xe ngựa xóc nảy theo đường núi, cuối cùng cũng dừng một biệt viện yên tĩnh thanh u.
Giang Tuân là xuống xe .
Thân hình thẳng tắp, bước xuống phát một tiếng động, mặt lạnh như tiền, hiệu cho gia nhân theo hầu khiêng hành lý của bên trong.
Biệt viện , so với ký ức của , quả thực khác một chút nào.
Khi xưa, khi rời Hầu phủ, Tích nương nhũ mẫu nữa mà dẫn đến núi Ngọc Đàn , chuyên đem thức ăn đến cúng cho am ni cô núi.
Biệt viện là nơi lui tới mỗi ngày.
Tích nương từng với rằng, biệt viện vốn là chốn nghỉ chân của quý nhân trong kinh, chỉ vì dựng sườn núi nên ít lai vãng.
Vì , nơi từ lâu thành chốn bảo địa riêng của .
Tường trắng ngói xanh, trong viện trồng mấy cây quế, trong khí thoang thoảng hương ngọt dịu.
Hậu viện nối thẳng một khu rừng rậm rạp, trong rừng—
Mỗi con đường nhỏ quanh co, mỗi tán cây cổ thụ vươn cao, đều khắc sâu trong tâm trí .
Ta hít sâu một , hương cỏ cây núi rừng đặc trưng ùa phổi, cả liền thấy khoan khoái dễ chịu.
mùi .
Ngửi mấy tháng trời cái mùi bách hợp thơm nức trong Hầu phủ, sắp ngán tới ói luôn .
Không đợi nha dẫn đường, liền xách váy mà chạy thẳng về phía hậu viện.
“Thẩm tiểu thư!”
Giọng của Giang Tuân vang lên lưng, mang theo vài phần ngăn cản.
Ta ngoảnh đầu, nhe răng với một cái, nhưng bước chân thì hề ngừng .
Lối cũ quen thuộc, chui tọt rừng cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-thanh-hue/2.html.]
Khóe mắt liếc thấy vẫn nguyên tại chỗ, ánh mắt hình như d.a.o động chút gì đó.
Chắc là kinh ngạc vì tốc độ của còn nhanh hơn thỏ.
Chiều hôm đó, bắt đầu “gây hoạ” mấy cái tổ chim núi.
Dĩ nhiên, để trộm trứng chim.
Mà là để xem mấy con chim trong tổ là mấy “ quen” hồi xưa .
Thân pháp leo cây của gọi là thần sầu.
Ba bước hai nhún bò tót lên nhánh cao mà khỉ cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Giang Tuân cùng đám nha trong viện thì trợn mắt há mồm .
Cằm suýt thì rớt xuống đất.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giang Tuân lời nào từ đầu đến cuối, chỉ chăm chăm chằm chằm .
Giống như đang thẩm tra một phạm nhân.
Ta ánh mắt đó của đến nổi cả da gà, nhưng cũng chịu yếu thế.
Liền hất cằm lên, hừ lạnh , nhạt:
“Đại nhân ai cũng như phạm nhân thế ?”
Giang Tuân mặt biểu cảm, ngay cả lông mày cũng nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt phân phó gia nhân phía :
“Đỡ Thẩm cô nương từ cây xuống cẩn thận, đưa cô nương an trí chỗ ở.”
Sau đó sang , giọng lãnh đạm buông xuống vài câu quy củ:
“Không gây chuyện. Không chạy loạn. Không lười biếng.”
Ta bĩu môi, trong lòng thầm rủa: cái gì mà tu dưỡng tính tình, rõ ràng là coi như phạm nhân mà giam lỏng thì .
Ta đoán tám phần là đang ghi chép mấy hành vi chẳng mấy dáng khuê tú của sổ tay nhỏ.
Để còn báo cáo từng li từng tí cho Cố Biệt Hoài .
Ta thật sự hiểu nổi — là Thị lang Hình bộ, quan nhàn nhã sung sướng như thích, vì nhận lời Cố Biệt Hoài chứ?
Không hiểu nổi.
Mà hiểu nổi...
Thì thôi, thèm nghĩ nữa.
04
Lúc chạng vạng, Giang Tuân gọi đến thư phòng trong biệt viện.
Hắn ngay ngắn nghiêm trang, mặt trải một tờ giấy, đó chi chít chữ .
Ta nghiêng đầu qua.
Thì là danh sách "tu tâm dưỡng tính" mà Cố Biệt Hoài đích cho :
Không tự ý ngoài, mỗi ngày chép kinh một trăm , học nữ công gia chánh, ồn ào, lúc ăn , lúc ngủ trò chuyện...
Giang Tuân cầm tờ giấy lên, giọng trong lạnh, bắt đầu từng điều một cho .
Ta đến mức ngáp dài ngáp ngắn, đến đoạn "học nữ công" thì cuối cùng nhịn mà ngắt lời:
“Giang đại nhân, ngài tay xem…”
Ta đưa hai tay mặt lắc lắc, trong lòng bàn tay những vết chai mỏng.
“Ây, tay đây là tay dùng để cầm d.a.o bổ củi, leo cây bắt chim, để cầm kim thêu hoa .
Nếu ngài đói bụng, còn thể nướng cho ngài một con thỏ, đảm bảo còn ngon hơn cả mấy đầu bếp trong Hầu phủ chứ.”