24
Ta và Giang Tuân bên hồ nước trong xanh gợn sóng, cùng tâm sự, mở lòng.
Ta nửa trong lòng , chớp mắt.
Ngón tay khẽ xoắn một sợi tóc của , giọng nhẹ nhàng đầy quyến luyến:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Giang Tuân đại nhân, … thấy bướng bỉnh, hoang dã ?”
Giang Tuân nắm lấy tay , đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay :
“Thì chứ? Nàng chính là nàng.”
“Là độc nhất vô nhị.”
Sống mũi cay cay, vành mắt bất giác đỏ ửng.
Ngoài A Nương , từng ai với những lời như .
“Mười bảy năm sống núi, thật chẳng dễ dàng.”
“A Nương nuôi một , thường xuyên để ở nhà một . Muốn sống, buộc học cách kiên cường và cứng cỏi, nếu sẽ ức hiếp. Ta thể như những tiểu thư mềm mại yểu điệu, chỉ cần chuyện gì là lóc, như thế chỉ càng khác coi thường.”
“Trở về Hầu phủ, mới phát hiện những thứ gọi là quy củ giả dối bao. Ai ai cũng đeo mặt nạ, rõ ràng ghét c.h.ế.t mà ngoài miệng vẫn xã giao. Ta hòa nhập nổi, cũng thể chấp nhận bản cũng sẽ trở thành loại đó.”
Giang Tuân khẽ vuốt tóc , ánh mắt dịu dàng đến lạ.
“Ta hiểu mà.”
Chàng kéo lòng, dịu dàng vỗ về lưng :
“Thanh Huệ của là nữ tử nhất thế gian.”
“Từ nay về , nàng thể tự do chính .”
***
Ta và Giang Tuân thành , nhưng hôn lễ tổ chức rình rang.
Dĩ nhiên cam lòng.
Chàng bảo, nhất định cho một hôn lễ thật lớn, để khắp kinh thành đều là chính thê cưới hỏi đàng hoàng của Giang Tuân.
.
Mất vài ngày giằng co, mấy nũng nịu mật, cuối cùng cũng chiều theo .
Lễ cưới tổ chức tại biệt viện của Thẩm phủ.
Hầu phủ tuy khiến chán ghét, nhưng biệt viện đó lưu giữ tất cả ký ức giữa và Giang Tuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-thanh-hue/12.html.]
Vì thế, biệt viện xin về, ghi hẳn tên chủ nhân.
Không lễ nghi phiền phức, khách sáo giả tạo, đến đều là hữu thật lòng chúc phúc cho chúng .
Giờ lành đến, hỉ khăn phủ xuống.
Ta hỉ nương đỡ tay, từng bước một về phía đang chờ .
“Ta đến cưới nàng .”
“Từ nay, nàng là của .”
Trước mặt ngoài, Giang Tuân vẫn là vị quan hình bộ mặt lạnh , khiến kính sợ.
mặt , vĩnh viễn là ôn nhu dính , chỉ thuộc về riêng .
Chàng xử án ngoài thì nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng về nhà thì ôm nũng nịu, vùi mặt hõm cổ mà dụi dụi khiến ngứa ngáy thôi:
“Thanh Huệ, ôm một chút, hôm nay công vụ bận rộn, mệt lắm …”
Ta sẽ vỗ về lưng , dỗ dành như dỗ trẻ con.
Cuộc sống thoải mái bao.
Tiểu Thúy là đứa mê tám chuyện:
“Phu nhân ơi, chuyện vui chuyện vui!”
Ta dĩ nhiên hóng :
“Cố Biệt Hoài… Cố công tử thành ạ! Tân nương là một cô nương giống phu nhân như đúc!”
“ mà t.h.ả.m lắm, tân nương giống phu nhân ở sự ôn nhu , mà là giống ở khoản… dữ dằn!”
“Hôm tân nương c.h.ử.i giữa phố, chẳng nể mặt mũi gì cả, tặc tặc, đúng là ông trời mắt, gieo gió gặt bão!”
Ta chỉ coi như chuyện mà .
“A Huệ! Tối nay ăn cá nướng hành thơm nhé!”
“Ta đích nướng!”
Ta xoay lao lòng Giang Tuân:
“Phu quân! Cùng !”
Cuộc đời , sống với ai cũng giống .
-HẾT-