Thám Hoa - Chương 76:Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:50:55
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả thật, lời tà thuyết mê hoặc của tim nàng thình thịch hai cái. Tuy nhiên, nàng cũng nhanh chóng tự an ủi : việc đời vạn sự chẳng gì là khó lúc ban đầu, cứ kiên trì chịu đựng là .
“Đừng để ý đến . Ngươi mà sợ hãi thì trúng yêu kế của .” Lộc Hành Ngọc kéo nàng sang một bên : “Ngươi Truân Điền Tư là chính quan, ít nhất thực quyền, dù cũng hơn nhiều so với việc chịu đựng ở chỗ . Đợi khi qua đó, Kim Chiêu ngươi cứ theo chế độ cũ , việc đợi sắp xếp thỏa hẵng tính.”
Nghe sự khuyên nhủ và lo lắng ẩn chứa trong lời của đối phương, Trần Kim Chiêu khỏi sờ mặt. Chẳng lẽ nàng là đại diện của phái cấp tiến nào , đối phương tỏ vẻ sợ nàng liều lĩnh đến .
“Yên tâm, hiểu mà. Đừng lo lắng vô ích.” Nàng tự định vị rõ ràng cho , chủ yếu tập trung việc cải tạo nông cụ và nâng cao năng suất đồng ruộng. Còn về những vấn đề khác… Nàng rõ tệ nạn chế độ của quốc triều, nhưng nàng cũng thể nào một gánh vác.
Lộc Hành Ngọc lườm nàng một cái, nhưng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy năm nay ở chung, cũng đối phương là hiền lành gì, bên trong là sự cứng cỏi, quật cường, ở một vài phương diện thậm chí dung chứa hạt cát nhỏ. Hắn thật sự sợ khi nàng qua đó, sẽ trực tiếp lôi luật pháp thời Thành Võ , kiên quyết chống đám cường hào thôn tính đất đai lùi bước. Nếu quả thực như , e rằng nàng sẽ sớm c.h.ế.t chỗ chôn.
“ Hành Ngọc, cuối năm sắp đến , ngươi lo quy hoạch tiền đồ cho ?”
Nhắc đến chuyện , Lộc Hành Ngọc liền sống còn gì luyến tiếc: “Sổ xin chuyển dâng lên, nhưng đến nay vẫn lưu trung (giữ trong cung phát).”
Trần Kim Chiêu thương hại liếc một cái: “Ta cảm thấy, khả năng lớn là ngươi sẽ lưu kinh (ở kinh đô).”
Lộc Hành Ngọc chán nản rũ vai. Sau khi hai trong tam kiệt (ba giỏi nhất) lượt điều đến các bộ nhậm chức, trong lòng cũng dự cảm là sẽ chuyển khỏi kinh.
Trần Kim Chiêu nghĩ nghĩ, đề nghị: “Đừng cứ chờ đợi, nên nhanh chóng chuẩn . Là tiếp tục ở Hàn Lâm Viện mài giũa kinh nghiệm là điều sang Lục Bộ rèn luyện? Lên kế hoạch và chọn một chỗ , sẽ hơn nhiều so với việc vội vàng tuân lệnh. Đến lúc đó sự , ngươi đổi cũng vô lực.”
Lộc Hành Ngọc , trong lòng chợt dấy lên cảm giác khủng hoảng. là như ! Nếu lệnh điều động từ đột ngột hạ xuống, ví dụ như điều Hộ Bộ! Đồng tử khỏi trợn to. Nếu thế thật, thì sẽ bối rối!
Vẫn là lên kế hoạch , dâng tấu sớm thì hơn.
Ngày hôm đó, khi tan trực, Trần Kim Chiêu đường về nhà, tâm tình vô cùng nhẹ nhõm. Ngày mai nàng thể Công Bộ nhậm chức, thỏa sức cải tạo nông cụ để nên công tích là một chuyện, mà từ nay về còn luân phiên trực đêm nữa là chuyện thứ hai.
Xe lừa về đến cửa nhà. Trần Kim Chiêu nhảy xuống xe, Trường Canh cũng đang hoan thiên hỉ địa xuống dọn bạc, lụa cung đình và quan phục mới, thì bất chợt thấy trong sân vọng tiếng nức nở thê lương của phụ nữ xa lạ.
Trần Kim Chiêu nhịn quanh khu phố. Lại ngẩng đầu cổng viện mặt. là nhà sai. tiếng của phụ nữ lạ?
Nàng đầu Trường Canh. Trường Canh cũng nghi hoặc thò đầu quanh, nàng mới lầm.
Nàng nghi hoặc đẩy cửa viện, bước , cất giọng gọi: “Mẹ ơi?”
Trong nhà chính, Trần mẫu ở bàn gỗ cũ đang xoa trán. Nghe tiếng gọi, bà vội vàng dậy, nhưng vì dậy quá mạnh nên đầu óc choáng váng, chợt mềm nhũn sụp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-76chuong-76.html.]
“Mẹ!” Trĩ Ngư sợ hãi vội vàng đỡ lấy, sợ ngã xuống đất. Trần Kim Chiêu ở sân thấy tiếng kêu hoảng hốt của Trĩ Ngư, sắc mặt đổi, vội chạy vài bước nhanh chóng phòng.
Vừa bước phòng, nàng thấy Trần mẫu mặt mày trắng bệch, tựa lòng Trĩ Ngư. Trần Kim Chiêu hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ dậy, đồng thời hô to ngoài: “Trường Canh, mau mời đại phu đến đây!”
“Mẹ , chậm rãi là thôi…”
Trần mẫu nắm tay nàng lắc đầu, cho Trần Kim Chiêu mời đại phu.
Trần Kim Chiêu định mở miệng chuyện, thấy nàng đột nhiên giơ tay, chỉ về một bên.
Nàng theo, đồng tử chợt co rút! Lúc nàng mới kinh ngạc nhận , hóa bên cạnh bàn hai phụ nữ đang quỳ! Họ trẻ tuổi, xinh , dáng thướt tha. Giờ phút họ chen chúc quỳ cùng , che mặt thút thít. Nhìn kỹ hơn, khỏi khiến hít một ngụm khí lạnh, bởi vì bộ xiêm y màu hồng nhạt hai là cung trang!
“Chưa đến buổi trưa, trong cung sai xe ngựa đưa hai cô nương đến, là nhà ít , bề săn sóc, cố ý ban hai nàng đến… đến để giúp con khai chi tán diệp.” Trần mẫu lúc phần nào đỡ hơn, nhưng vẫn lo sợ bất an, bối rối Trần Kim Chiêu: “Kim Chiêu, cái , cái đây?”
Khoảnh khắc , nhiều ý niệm xẹt qua đầu Trần Kim Chiêu.
Thư Sách
một điều nàng thể khẳng định: Bất luận đối phương tặng đến với mục đích gì – thật là giúp nàng sinh con đẻ cái là giám sát hoặc mục đích khác – hai phụ nữ tuyệt đối thể ở nhà họ Trần.
Nàng quanh một vòng, thấy Yêu Nương, nàng hỏi: “Yêu Nương ?”
Trĩ Ngư vội cướp lời đáp: “Chị dâu tức đến ngất xỉu, đến nay vẫn còn đó.”
“Đã mời đại phu ?”
“Dạ, mời Hồ đại phu đến xem, kê thuốc, bảo chị dâu dưỡng cho thật kỹ.”
Trần Kim Chiêu gật đầu, về phía hai phụ nữ đang quỳ đất, nhẹ nhàng khuyên: “Hai vị cô nương cũng thấy, tại hạ gia cảnh nghèo khó, nhà cửa chật hẹp, quả thực chỗ dung cho hai vị. Ta cũng hai vị bất do kỷ ( thể tự quyết định), nên xin hai cùng cung, để chuyện với Điện hạ. Ta sẽ để hai vị chịu khó xử.”
Vừa dứt lời, một cô gái trong đó liền bi thương nức nở : “Nô gia ban cho đại nhân, về chính là của đại nhân. Đại nhân cần nô gia, là bắt chúng nô gia tìm c.h.ế.t ?”
Lời mềm mỏng nhưng ngầm cứng rắn, hề thỏa hiệp.
Trần Kim Chiêu giọng điệu, hít một sâu, ngước mắt sắc trời bên ngoài.
Chờ muộn, lúc trong cung hạ lệnh đóng cổng, sẽ còn để cung nữa. Vì , nhất là tranh thủ lúc còn sớm đưa hai trả .
“Mẹ, Trĩ Ngư, giúp con mời hai cô nương lên xe ngựa .”
Trĩ Ngư sớm đuổi họ . Ngày hôm nay, trong nhà gà bay ch.ó sủa, phút giây yên bình nào.
Nàng bước tới liền đưa tay kéo cánh tay một phụ nữ: “Đi nhanh , về nơi các ngươi đến , nhà nuôi nổi các ngươi .”
Cô gái cũng dạng hiền lành, một tay đẩy Trĩ Ngư , che mặt chạy vội khỏi phòng. Trần Kim Chiêu định ngăn , nhưng cô gái thấy nàng thì như thấy hồng thủy mãnh thú, kêu lên sợ hãi, che n.g.ự.c chạy vụt .
Cô gái còn cũng tương tự. Trần mẫu căn bản giữ , chỉ thể trơ mắt nàng chạy khỏi phòng, cùng cô gái chạy phòng Tây sương, đóng sầm cửa với một tiếng "phanh".
Trần mẫu tức đến vỗ ngực, Trần Kim Chiêu cũng tức đến choáng váng đầu. Sau khi trấn tĩnh đôi chút, nàng liền bước nhanh khỏi nhà.
“Trường Canh, đ.á.n.h xe, đưa cung!”