Thám Hoa - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:47:34
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trong ngày nghỉ, Trần Kim Chiêu thức dậy khá sớm. Vừa cùng nhà dùng bữa sáng xong, môi giới dẫn hai thợ ngói đến.

“Chào Trần quan nhân! cố ý chọn cho ngài hai vị thợ tay nghề ở thành Bắc đến đây. Họ chuyên lợp ngói, nhà qua tay họ sửa chữa đảm bảo mấy năm dột sập. Ngài xem ý ?”

Trịnh nha lang tiến lên lễ, hớn hở giới thiệu hai thợ phía cho Trần Kim Chiêu. Hai thợ mặc áo vải thô, đen sạm, cõng giỏ đựng dụng cụ. Hai bàn tay họ chai sần, kẽ ngón tay còn vương vữa hồ. Lúc , họ còng lưng, vẻ rụt rè cửa nhà chủ.

Trần Kim Chiêu đ.á.n.h giá hai thợ, họ là nghề thủ công lành nghề quanh năm, liền : “Người Trịnh nha lang tiến cử, tự nhiên tin tưởng.”

Nói , nàng mời họ , đưa họ đến chỗ phòng Tây sương, dặn dò về công việc sửa chữa. Năm đó khi thuê nhà, mái nhà phòng Tây sương dột sập một chỗ, thể ở . Chủ nhà chịu bỏ tiền sửa, mà thuê như họ cũng dại gì bỏ tiền của và sức lực công. May mắn là những phòng còn đủ cho cả nhà ở, nên phòng Tây sương cứ thế bỏ trống.

Giờ mua đứt căn nhà , dĩ nhiên sửa sang phòng ốc một phen để cả nhà ở rộng rãi hơn.

Hai thợ việc nhanh nhẹn, họ mang thang gỗ và trèo thẳng lên mái nhà.

Trần Kim Chiêu liên tục dặn dò họ vô cùng cẩn thận, hỏi Trịnh nha lang rằng liệu hôm nay thể thành công việc .

Trịnh nha lang quanh căn tiểu viện vuông vắn , tỏ vẻ khó xử: “Phòng Tây sương thì chắc chắn thể sửa xong, nhưng việc lát gạch xanh bộ sân, nếu thành hết trong hôm nay thì e là thời gian gấp.”

“Liệu thể nhờ hai vị sư phụ vất vả thêm chút, cố gắng tất trong hôm nay ? Ta sẽ tăng thêm tiền công.” Nàng vẫn lát gạch xanh cho sân sớm một chút, để tránh trời mưa tuyết lầy lội, chỗ . Nếu hôm nay xong, nàng chỉ thể chờ đến ngày nghỉ kế tiếp, vì cả nhà chỉ phụ nữ và trẻ con, tiện tiếp xúc ngoài.

Trịnh nha lang nghĩ ngợi : “Vậy sẽ bảo hai vị sư phụ cố gắng hết sức.”

Đêm thu lạnh như nước, gió đêm lạnh buốt cuốn lá rụng xoay tròn con ngõ hẹp.

Tiếng mõ của tuần canh xa xa vọng , lúc là giờ Tuất ( 7-9 giờ tối). Giờ , những nhà ngủ muộn hơn thì thắp đèn, cả nhà quây quần bên ánh nến lờ mờ trò chuyện, ấm cúng lạ thường. Còn những nhà ngủ sớm hơn tắt đèn từ lâu, an hưởng một đêm yên tĩnh.

Thế nhưng, một nhà ở sâu trong ngõ nhỏ khác biệt. Căn tiểu viện vuông vắn treo cao mấy chiếc đèn lồng, chiếu sáng cả sân rực rỡ. Trong tiểu viện thỉnh thoảng vọng tiếng chuyện, nam, nữ, già, trẻ, náo nhiệt.

Ngay chỗ phòng Tây sương dựng một chiếc thang gỗ. Có đang leo lên leo xuống đưa đồ, còn những hàng ngói nghiêng mái hiên. Lúc thì họ cúi nhận dụng cụ từ thang, lúc thì quỳ một gối, lật ngói, hoặc rút chiếc bay cài bên hông, thành thạo trát vữa gạo nếp để trám khe hở.

Trên đường tuần tra trở về cung, Cơ Dần Lễ ngang qua đây, liền nghĩ ghé qua xem một chút. Vừa vén rèm xe, trông thấy bóng mái nhà, sắc mặt lập tức tối sầm.

Đặc biệt, khi thấy mái nhà dậy, một chân trượt khiến lảo đảo, sắc mặt càng thêm khó coi, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên vẻ tức giận.

“Mau gọi đến gặp Cô!”

Trong tiểu viện nhà họ Trần, Trần mẫu và đều kinh hãi kêu lên, mặt mày tái mét.

“Không , , con luôn chú ý mà.” Trần Kim Chiêu xua tay ý bảo yên tâm. Nàng là lúc nãy dậy nhanh, chân mới trụ vững.

Trần mẫu lo lắng : “Kim Chiêu , còn thiếu bao nhiêu nữa? Hay là thôi , dù phòng Tây sương cũng vội ở ngay, chi bằng đợi ngày nghỉ mời thợ ngói tới một chuyến?”

“Không còn nhiều , đáng để lôi thôi nữa.” Trần Kim Chiêu cầm chiếc bay thành thạo trát khe hở, phất tay : “Một lát nữa là xong ngay thôi. Mẹ và đừng đây chờ nữa, đêm lạnh, phòng nghỉ ngơi .”

Hôm nay nàng sợ việc sửa phòng Tây sương và lát gạch sân thể thành cùng lúc, nên khi quan sát công việc của thợ ngói một lúc, tự thấy hiểu phần nào cách , liền dứt khoát xắn tay áo, kéo ống quần lên hỗ trợ.

Sau khi tay nghề dần thuần thục, nàng liền bảo một xuống lát gạch xanh, còn nàng thì trực tiếp đó việc mái nhà. May mắn là cả ngày, ngoại trừ mái hiên phòng Tây sương còn sót một chút việc vặt, những công việc khác đều tất.

“Trường Canh, đưa cho thêm một thùng vữa gạo nếp nữa.”

“Dạ!”

Trường Canh vội vàng leo xuống thang, xoay định xách thùng gỗ đựng vữa đất. , đến cho kinh ngạc mở to hai mắt.

Lưu Thuận tiến gần, hiệu bằng mắt cho Trường Canh, ý bảo đừng kinh hô kẻo kinh động khác. Sau đó, phất tay, hạ thấp giọng : “Bảo thiếu gia nhà ngươi xuống . Đừng vội, bảo chậm, cẩn thận một chút.”

Nói , yên tâm dặn dò thêm một câu: “Ngươi nhớ bên cạnh che chắn cho đấy.”

Bởi vì ánh sáng nhà thể sáng bằng mái nhà, nên Trần Kim Chiêu đang chuyên tâm trát khe hở mái hiên, nhất thời chú ý tới tình hình trong sân. Mãi đến khi Trường Canh lắp bắp gọi xuống, nàng mới thấy rõ đến là ai.

Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc, ngây và bối rối của Thám Hoa lang, Lưu Thuận giải thích gì nhiều, chỉ im lặng nghiêng nhường đường.

Trần mẫu và đều từng gặp Lưu Thuận, trong cung đến nên ai nấy đều thót tim. Trần Kim Chiêu cố liếc trấn an Trần mẫu và những khác, bước khỏi cửa viện, cùng Lưu Thuận dọc theo con ngõ tới đầu hẻm.

Một chiếc xe ngựa sơn son lặng lẽ dừng trong bóng đêm.

Nàng dừng bước xe, giọng trầm thấp nén giận truyền từ bên trong thùng xe: “Lên đây.”

Dẫm lên bậc lên xe do Lưu Thuận mang đến, Trần Kim Chiêu nhẹ nhàng vén rèm gấm, cúi mắt, nín thở bước . Bên trong thùng xe, bóng cao lớn, tối sẫm đang ngay ngắn. Vạt áo bào thêu văn mãng xà màu đỏ thẫm buông xuống đệm mềm bằng gấm, những hoa văn chìm thêu chỉ vàng đó ẩn hiện ánh nến của đèn tường.

“Điện hạ an khang.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-74.html.]

Cơ Dần Lễ đ.á.n.h giá nàng từ đầu đến chân: mặt còn dính vữa, tóc còn dính cọng cỏ, giày dính đầy bùn, eo còn cài chiếc bay sắt, ống quần xắn lên để lộ cẳng chân dính bùn đất, hai tay áo cũng vén cao để lộ cánh tay dơ bẩn... Tóm , từ xuống , nàng dơ đến mức nỡ .

“Cô , một vị quan triều đình nghèo túng đến mức thợ ngói.”

Hắn nâng mí mắt, nàng , nghĩ đến cảnh mạo hiểm , ý trong mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo: “ Khanh đến cả tiền mời thợ ngói cũng trả nổi ?”

Trần Kim Chiêu vội nâng tay áo xin tội: “Là thần thất lễ, xin Điện hạ thứ tội.”

“Cô hỏi  khanh thất lễ , Cô hỏi  khanh trả nổi tiền mời thợ .”

“Không … Là thần thành sớm, nên mới tự tay.”

“Sau Cô hỏi gì,  ngươi đáp nấy, đừng đông tây.”

“Vâng.”

“ Khanh là thợ ngói ?”

“… Vi thần .”

“Nếu ,   khanh lấy tự tin ở cái việc trèo tường vượt nóc .”

“Là vi thần xem thợ ngói , tự thấy hiểu cách …”

Giọng Trần Kim Chiêu nhỏ dần tắt hẳn. Cả thùng xe chìm im lặng. Cơ Dần Lễ hàng mi nàng run rẩy, khuôn mặt dính vữa tái vì hoảng sợ, thấp thỏm. Rõ ràng ý răn dạy, nhưng đối diện với vẻ đáng thương , lòng mềm nhũn, lời thể cứng rắn nữa.

Nghĩ ,  y là trụ cột trong nhà, cả nhà già trẻ đều trông cậy   y. Quanh năm suốt tháng vì mưu sinh chạy vạy cũng thực sự dễ dàng. Vừa nghĩ đến đây, n.g.ự.c như nhét bông gòn thấm nước, nặng trĩu. Chút giận hờn ban đầu của cũng tan biến hết.

“Lại gần đây.”

Trần Kim Chiêu khó xử tấm gấm sạch sẽ và t.h.ả.m len lạc đà ấm áp: “Thần dính dơ bẩn, sợ ô uế xe ngựa sang trọng của Điện hạ…”

“Không , khanh gần đây.”

Nàng chỉ đành dậy gần. Vừa mới động , cổ tay nàng nắm chặt. Hắn dùng sức kéo nàng xuống bên cạnh .

Thư Sách

“Quân tử lập nguy tường ( quân tử bức tường sắp đổ), câu nàng nhớ kỹ, khắc cốt ghi tâm.” Hắn tìm xe lấy một chiếc khăn sạch, rót nước ấm từ ấm bàn bên cạnh, ướt một góc: “Trần Kim Chiêu,  khanh là trụ cột trong nhà. Trụ cột là gì? Là cây đòn dông nâng đỡ mái nhà. Không đòn dông, nhà sập tường đổ, chỉ còn một đống phế tích. Cho nên Trần Kim Chiêu, chớ việc nguy hiểm, chớ đặt nơi hiểm cảnh. Khắc cốt ghi tâm, một   khanh gánh vác sự an nguy của cả gia đình.”

Hắn lời lẽ chân thành, quả thực là suy nghĩ cho nàng. Trần Kim Chiêu cũng chân thành cảm tạ: “Tạ ơn Điện hạ nhắc nhở. Thần nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm lời dạy bảo của Điện hạ, tự bảo , bức tường nguy hiểm.”

Nàng cũng tự ngẫm , hôm nay quả thực chút liều lĩnh. như lời , nếu bất trắc, cả nhà già trẻ sẽ còn chỗ dựa.

Thấy nàng lọt tai, ánh mắt dịu , cầm khăn lau gò má nàng: “Đừng nhúc nhích, ngẩng mặt lên.”

Trần Kim Chiêu cố nén cảm giác đầu né tránh, cúi mi ngước mặt về phía . Nàng cảm nhận lực đạo chà lau mặt nhẹ nhàng mềm mại, cũng cảm nhận ánh mắt chuyên chú nóng rực của đối phương đang cúi xuống gương mặt .

“Kỳ thực việc đời đều thể vẹn , hòa cùng ánh sáng bụi trần cũng . Trần Kim Chiêu, vì cái gì cũng tự gánh vác cho thêm mệt mỏi, thử phó thác cho khác?” Hắn chậm rãi , giọng điệu dường như vì y suy nghĩ, nhưng hàm chứa ba phần mê hoặc: “Đã chỗ để bám víu, thuận thế mà vươn lên? Vừa an hưởng tự tại, thể một bước lên mây.  Khanh xem, Trần Kim Chiêu?”

Trong khi , động tác chà lau tay vẫn dừng, cúi áp sát thêm ba phần, ánh mắt gắt gao tập trung gương mặt nàng, ý đồ rõ thần sắc trong mắt nàng.

Ánh sáng từ đèn tường trong thùng xe chiếu rọi xuống, dừng hàng mi dài và rậm rạp đang cúi thấp của nàng, đổ một mảng bóng ma tĩnh lặng mắt.

Hắn thấy rõ thần sắc của nàng, chỉ thấy giọng nhẹ nhàng chậm rãi của nàng :

“Điện hạ, những thứ thần , tự tay giành lấy sẽ cảm thấy an tâm hơn.”

“Cần gì cố chấp như thế?”

“Điện hạ, cố chấp, mà là thần chỉ dùng năng lực của mà đạt .”

Cơ Dần Lễ chăm chú nàng một lúc lâu, tiếp tục đề tài đó nữa, chỉ vẫn cúi mắt lau những vết bẩn dính gò má nàng. Sau khi lau sạch hết vết bẩn cuối cùng, gương mặt mặt khôi phục vẻ trắng nõn tì vết như ngọc ngày thường.

“Được , về nhà ngủ sớm nghỉ ngơi . Mấy việc thợ ngói ,  khanh đừng động nữa.”

Giọng khoan thai, ôn hòa. Trần Kim Chiêu xong cũng thấy lòng nhẹ nhõm. Nâng tay áo cáo lui xong, nàng vội vàng xuống xe ngựa, nhanh về phía nhà .

Sau khi nàng khỏi một quãng, Cơ Dần Lễ từ từ vén rèm cửa sổ, mượn ánh trăng ngoài. Quả nhiên, cách đầu hẻm xa, một phụ nữ nhỏ nhắn đang nắm tay đứa trẻ chờ ở đó, quanh.

Thấy cảnh , chậm rãi nở nụ .

Thính lực của , lúc nãy khi hỏi chuyện Trần Kim Chiêu trong xe, lờ mờ thấy tiếng trẻ con. Hơi chút suy đoán, liền đó là ai.

Đợi bóng dáng một nhà ba khuất khỏi tầm mắt, Cơ Dần Lễ buông rèm cửa sổ xuống, phân phó ngoài: “Hồi cung.” Dù cũng ở trong cung mười lăm năm, tranh đấu gay gắt của nữ nhân nào mà từng thấy qua. Cái kế hèn mọn , chứ.

Tốt, lắm! Một con kiến nhỏ bé cũng dám khiến khó xử đến mức .

 

Loading...