Thám Hoa - Chương 65:Chương 65
Cập nhật lúc: 2025-10-02 02:44:51
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào buổi trưa, ba thành việc học phép rời , mà giữ ở Tây Phối Điện dùng bữa.
Sáu món mặn, hai món canh, cùng mấy loại bánh ngọt đủ màu, cộng thêm mặt mỗi đều đặt một chén phục linh dưỡng tâm thiện và quỳnh tương tuyết cáp lộ. Đồ ăn rực rỡ muôn màu hầu như bày kín chiếc bàn hình chữ nhật trong điện.
Lưu Thuận (Lưu Đại Giám) mặt mày tươi giải thích: “Điện hạ thương các vị vất vả dạy dỗ , cố ý dặn nhà (nô tài) chuẩn cho các vị một ít món ăn ngon miệng, còn phá lệ khai ân cho ba vị từ nay về buổi trưa đều dùng bữa tại đây, cũng khỏi mất công .”
Ba im lặng liếc , cũng chỉ thể bàn xuống.
Trần Kim Chiêu kinh ngạc bữa ăn liên quan gì đến cuộc đối thoại của nàng và Lộc Hành Ngọc ngày hôm qua . Nếu , thì mức độ kiểm soát tối đa của vị ở Thượng Thư Phòng đối với hoàng cung, cùng với mục đích đột nhiên cho họ bồi bổ , thực sự khiến sợ hãi .
Một điều nữa khiến nàng khó lòng yên tâm là ý định của đối phương khi cố ý sắp xếp bữa ăn bồi bổ , cụ thể nhắm ai trong họ.
“Mời các Đại nhân mau dùng bữa, đồ ăn nguội thì sẽ ngon .”
Dưới sự thúc giục thiện ý của Lưu Thuận, ba bắt đầu động đũa . Trần Kim Chiêu cầm thìa, trợn mắt hai chén đồ bổ lớn mặt, vô thức nuốt nước bọt . Có lẽ cần dùng thêm các món ăn khác, chỉ riêng hai chén đồ bổ đủ khiến nàng no căng .
Ánh mắt lén lút Lưu Thuận đang chờ cách bàn vuông xa , nàng nhích nhẹ về phía Lộc Hành Ngọc bên cạnh, thì thầm : “Chén tuyết cáp lộ của cho uống , bồi bổ thêm.”
Nói , nàng lặng lẽ đẩy chén quỳnh tương tuyết cáp lộ về phía mặt Lộc Hành Ngọc.
Lộc Hành Ngọc định cần, cần bồi bổ nghiêm túc là chính nàng, nhưng đợi , thấy Lưu Thuận đang như một chậu hoa vội vã chạy đến hai ba bước, quan tâm hỏi: “Tuyết cáp lộ hợp khẩu vị của ngài ?”
“Không, .” Trần Kim Chiêu ngờ như , kinh hãi vội vàng xua tay: “Đồ ăn và đồ bổ Đại Giám chuẩn đều hợp ý , chỉ là từ đến nay ăn ít (cơm dùng đến thiếu), hai chén đồ bổ thật sự quá nhiều, lo lắng dùng hết sẽ lãng phí.”
Lưu Thuận hòa nhã : “Hai chén nhiều lắm, ngài cứ chậm rãi dùng là .”
Nói xong im lặng lùi vài bước, ở một nơi xa gần để chờ, chu đáo quấy rầy họ dùng bữa. Chỉ là ánh mắt luôn như như dừng ở phía bàn, khiến cảm thấy, dường như đang chú ý tình hình dùng bữa của họ bất cứ lúc nào.
Lúc , chỉ Trần Kim Chiêu, Lộc Hành Ngọc cũng cảm thấy áp lực tăng gấp bội.
Nhìn mâm cơm canh đầy ắp, cũng vô thức nuốt nước bọt thầm nghĩ vị Lưu Đại Giám chẳng lẽ xem họ dùng hết sạch đồ ăn bàn ?
Đến khi ba cuối cùng cũng dùng bữa trưa xong và bước khỏi điện, trời ngả về Tây . Mọi ở Hàn Lâm Viện lúc , e rằng bắt đầu việc.
Trên đường trở về, Thẩm Nghiên sắc mặt khó coi luôn che mũi bằng khăn tay, cả tỏa khí chất sống chớ gần .
Lộc Hành Ngọc thỉnh thoảng liếc với ánh mắt xin . Lúc dùng bữa, chỉ nghĩ món canh hầm quá bắt mắt, sợ Lưu Đại Giám nữa đến nhắc nhở một cách mềm dẻo nhưng cứng rắn nên liền múc nhiều muỗng canh mà nuốt xuống . Nào ngờ, cuối cùng để thừa một chén đồ bổ.
Nghĩ đến đó, khỏi giận Kim Chiêu bất lực mà trừng mắt Trần Kim Chiêu đang ôm eo đường bên cạnh. Dạ dày chim là thế , cả một buổi trưa chỉ cố nuốt hai chén đồ bổ, những thức ăn khác động đũa, thật là hại khổ và Thẩm Nghiên.
Đời cùng bàn dùng cơm với Trần Kim Chiêu nữa!
Trần Kim Chiêu cũng khổ tâm . Thói quen ăn uống hình thành mấy năm nay khiến lượng cơm của nàng vốn lớn, nhiều nhất cũng chỉ bằng lượng của hai chén đồ bổ . Lộc Hành Ngọc cố ép nàng ăn vài cái bánh ngọt, múc đầy một chén canh hầm cho nàng. Cuối cùng, bánh ngọt và canh hầm thì cố nuốt trôi nhưng đồ bổ để thừa một chén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-65chuong-65.html.]
Mắt thấy Lưu Thuận vẫn như hổ rình mồi ở phía sắp bước tới, Thẩm Nghiên chỉ thể sắc mặt khó coi bưng chén tuyết cáp lộ của cô sang. Liên tiếp bốn chén đồ bổ xuống bụng, trực tiếp khiến bồi bổ đến chảy m.á.u mũi.
Nghĩ , nàng khỏi cũng hướng về phía đối phương với ánh mắt xin .
Tại Thượng Thư Phòng, sát cửa sổ của Chính Điện, Cơ Dần Lễ bóng dáng ba rời , hỏi Lưu Thuận: “Hôm nay chuẩn đồ ăn cho bọn họ nhiều quá ?”
Lưu Thuận thật thà : “Nô tài thấy, giảm bớt hai món nữa hẳn là thích hợp.”
Ánh mắt Cơ Dần Lễ dừng ở bóng hình yếu ớt nơi xa, khẽ nhạt : “Thật là vô dụng .” Số đồ ăn đó, là lượng giảm một nửa mà cân nhắc (suy xét) lượng cơm của văn thần thể so với võ tướng, nào ngờ ba ngay cả chút cơm mà vẫn dùng hết.
Nghĩ đến việc nọ khi thành việc học (thụ xong nghiệp) bước khỏi thiên điện, một trận gió mạnh thổi qua (một trận kình phong đảo qua) liền lảo đảo suýt ngã (lung lay sắp đổ), chỉ đành hốt hoảng bám cột hành lang, sắc mặt trắng bệch như thể sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào, sắc mặt Cơ Dần Lễ liền sa sầm .
Là dọa đêm đó ?
Hắn thực thừa nhận là vì nguyên cớ đó, thà tin là đối phương cần bồi bổ.
“Ngày mai đồ bổ giảm một nửa , đỡ phí vì hấp thụ . Bất quá, thêm một chén canh an thần, cần chằm chằm cho đó uống cạn.”
“Nô tài , Điện hạ.”
Sau đó liên tiếp mười ngày, bữa trưa của ba đều dùng tại Tây Phối Điện.
Trên mỗi bàn ăn nhất định một chén đồ bổ trùng loại cộng thêm một chén canh an thần, ngày nào cũng như ngày nào . Mười ngày bồi bổ trôi qua, gì khác, ít nhất khí sắc của ba rõ ràng cải thiện nhiều.
Tâm trạng của hai thế nào cô rõ, còn Trần Kim Chiêu thì càng bổ càng hoảng hốt .
Ngày hôm đó khi tan , lúc cùng Lộc Hành Ngọc khỏi cung, cô liền thử hỏi : Dạo gần đây (gần đây) cô béo lên ?
“Ôi , khoan , hình như thật sự lên chút thịt.” Hắn quan sát nàng một lượt mặt, gật đầu khẳng định: “Béo, chắc chắn là béo.”
Lời tai khiến trái tim nàng ngừng đập.
Thư Sách
“Mau, gương đồng, gương đồng của ?”
Theo bản năng sờ mặt, cô giật lấy chiếc gương đồng nhỏ mà đối phương đưa cho, soi soi ( tả hữu đ.á.n.h giá) từng tấc khuôn mặt.
Lộc Hành Ngọc vẫn còn lải nhải bên cạnh: “Nhìn khí sắc cũng hơn, sắc mặt còn hồng hào nữa. là cống phẩm của Hoàng gia, hiệu quả thật , tin rằng bồi bổ thêm một thời gian nữa, còn thể béo thêm chút nữa. Kim Chiêu ngày thường ăn quá ít, thật sự quá mảnh khảnh , cho nên cần ăn thêm cơm, cũng thể khỏe mạnh hơn…”
Trần Kim Chiêu thấy lải nhải gì, đôi mắt chỉ thấy đường nét khuôn mặt trong gương mềm mại hơn một chút, trong đầu chỉ một ý niệm: Mặt thật sự mọc thịt, thật sự béo! Béo!
Không , từ hôm nay bữa tối ăn, khi ngủ cũng bộ trong sân ít nhất nửa canh giờ . Nếu cứ tiếp tục thế , ngốc cũng thể vấn đề.
Vì ngày Rằm trùng với ngày nghỉ tắm gội , nên Trần Kim Chiêu và xin nghỉ vài ngày, đồng thời trình sổ xin nghỉ lên Ngự án do đang đảm nhận việc dạy dỗ các võ tướng.
May mắn , chuyện gặp bất cứ trục trặc nào. Thượng Thư Phòng phúc đáp nhanh, cho phép họ nghỉ. Quan càng khó dễ , cũng chấp thuận