Thám Hoa - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-09-30 00:03:45
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Uống rượu? Được thôi.”
Từ cửa nhã gian, một giọng trầm bình lặng vang lên.
Giọng nhanh chậm, bình thản, rót tai đám quan văn Tây Bắc như sấm giữa trời! Mặt ai nấy biến sắc, chân tay bủn rủn.
Kẻ hung hăng như Giang Mạc cũng như bóp cổ, c.h.ế.t trân.
Vài kẻ khác run cầm cập.
Trần Kim Chiêu và hai sững sờ ngoảnh . Từ chỗ tối cửa, chậm rãi bước — hình cao lớn, sải bước ung dung. Vào đèn sáng, sắc mặt y vẫn bình nhiên.
Theo vây quanh là mấy võ tướng lưng đeo đao—A Tháp Hải cũng ở đó—và cả Công Tôn Hoàn.
Bọn võ tướng là khoanh tay, ung dung quan sát tình hình trong phòng. Riêng Công Tôn Hoàn—xưa nay mặt như núi đổ cũng chẳng đổi sắc—lúc mặt xanh mặt đen, tay siết run lên, như đang cố đè nén lửa giận.
Cơ Dần Lễ giơ tay ngăn ba Trần Kim Chiêu định hành lễ, nghiêng đầu đám Giang Mạc, bỗng khẽ:
“Hôm thiếu các ngươi một chầu rượu, hôm nay thèm đến quặn , nghìn dặm tìm đến chiếu rượu nhà khác mà uống? Thôi thì, thích rượu, chầu để thỉnh, cho uống thỏa đời.”
Dứt lời, A Tháp Hải cùng bọn võ quan hì hì bước lên, mỗi xách một tên quan văn Tây Bắc lôi .
Thư Sách
A Tháp Hải kẹp cổ Giang Mạc, mặc kệ mặt xanh mét, lôi ha hả:
“Ai da Mẫn Hành , uống rượu thì tìm lão chứ. Ngươi tửu lượng đầu ! Thật chẳng nghĩa khí gì cả.”
Giang Mạc A Tháp Hải lôi xềnh xệch, chân gần như chạm đất. Lướt qua mặt Công Tôn Hoàn, hấp tấp ném ánh mắt cầu cứu.
Công Tôn Hoàn trong cơn giận dữ lườm , hận thể bước tới tát cho một cái nên .
A Tháp Hải và đám lôi bọn quan văn mặt mày thất sắc sang gian đối diện. Từ xa xa còn tiếng A Tháp Hải sang sảng:
“Tới, tới, đêm nay đừng khách khí— say về!”
Nãy còn chen chúc một phòng, thoắt cái vắng hẳn.
Cơ Dần Lễ đưa mắt liếc ba phía bàn đối diện, chậm rãi bước tới, với Công Tôn Hoàn:
“Đừng coi thường bữa tiệc nhỏ của họ, tửu lệnh của hai chỗ độc đáo. Văn Hữu ngươi mà đấu, chắc thắng .”
Nghe thế, Công Tôn Hoàn gượng điều tức, cũng hứng thú:
“Vậy ư? Thế thì để Hoàn mở rộng tầm mắt.”
Cơ Dần Lễ chỗ đối diện ba , phẩy áo xuống, hiệu an tọa. Công Tôn Hoàn cũng bên. Bàn bát tiên to thế, hai chiếm cũng dư dả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-hoa/chuong-53.html.]
Lưu Thuận dẫn đổi bàn tiệc, bày chén đĩa mới, rót rượu mới. Lại thêm mấy bầu rượu mới mang đến, hương rượu nồng mà thanh, men dữ vùng quan ải.
“Được , các ngươi cứ uống như cũ, coi như bọn tồn tại.” – Cơ Dần Lễ gắp một đũa đồ ăn, mặt ngẩng – “Tửu lệnh vẫn tiếp. Tiện thể cho Công Tôn mở mang tầm mắt.”
Nếu là lúc khác, Công Tôn Hoàn ắt nhận chủ tử hôm nay khác lạ—cảm xúc gì đè nén vẻ bình tĩnh, như sắp bùng lên. giờ chính còn cố nén giận, nào còn tinh ý mà nhận xét khác.
Trần Kim Chiêu đang thấp thỏm yên, liền vô thức ngoảnh sang tìm Lộc Hành Ngọc.
“Lộc hiền , ngươi với bày tửu lệnh cho điện hạ và xem .”
Chưa kịp đầu, nàng Thẩm Nghiên lên tiếng.
Lộc Hành Ngọc giật nảy, gần như chỉ mũi run run. Nói ư? Chắc nhầm chứ? Trong ba , riêng là kém khoản thuật nhất đó!
Lộc Hành Ngọc giật thót, suýt chỉ mũi run rẩy. Hắn thật sự chắc là gọi ? Trong ba , duy là kém khoản trò chơi thuật nhất!
“Ta… …?” – lắp bắp.
“ là ngươi.” – Thẩm Nghiên mỉm , ánh mắt đầy ý tứ.
Trần Kim Chiêu phì , lòng cũng thấy thú vị. Ai bảo ngươi thường ngày miệng lưỡi lanh lợi, giờ gọi thi tửu lệnh thì xem .
Lộc Hành Ngọc mặt mày tái mét, trong bụng oán than: “Trời ạ, là … Ta thần đồng , rượu còn đầu mà đấu tửu lệnh với mấy ? Đây chẳng khác nào đem tế thần!”
giữa lúc chần chừ, Cơ Dần Lễ đặt đũa xuống, ánh mắt thẳng tắp , khóe môi khẽ nhếch, “Lộc hiền , bắt đầu .”
Một câu , như mệnh lệnh thể từ chối.
Lộc Hành Ngọc nuốt khan một ngụm, đành c.ắ.n răng dậy.
“Được, … để thử.”
Trần Kim Chiêu cũng lên, cùng thành đôi. Tửu lệnh bắt đầu, Trần Kim Chiêu câu , Lộc Hành Ngọc nối tiếp. Ban đầu còn run, lời ngắc ngứ, nhưng mấy lượt, rượu tiếp sức, thêm m.á.u hiếu thắng, dần nhập cuộc. Lời nhanh dần, khéo léo dần, kém cạnh.
Công Tôn Hoàn bên quan sát, thoạt đầu còn hững hờ, đến mấy câu liền gật gù, ánh mắt sáng lên, trong lòng thầm thừa nhận: quả thực chỗ độc đáo, chẳng trách điện hạ hứng thú.
Cơ Dần Lễ thì nghiêng, một tay chống má, khóe môi ý như như , ánh mắt rời ba . Trong sâu đáy mắt, tựa hồ cơn sóng ngầm đang cuộn trào.
Không khí nhã gian vì mà sôi nổi, tiếng xen lẫn tiếng chén cụng vang giòn.
Lộc Hành Ngọc dần dần quên mất lo sợ ban đầu, ngược càng đấu càng hăng, trong bụng nghĩ thầm: “Thì cũng chẳng đến nỗi kém. Ai bằng ai, hôm nay cũng thể tranh một phen!”
Thẩm Nghiên vẫn giữ vẻ ung dung, thỉnh thoảng phụ họa một câu, khiến cuộc tửu lệnh thêm phần phong nhã.
Rượu nối tiếp rượu, khí càng lúc càng cao trào.
Mãi cho đến khi Cơ Dần Lễ giơ tay ngăn, :
“Được , hôm nay coi như mở mắt. Các ngươi quả tài, phụ danh là hiền của trẫm.”
Nói đoạn, đặt chén rượu xuống, ánh mắt dừng Trần Kim Chiêu, sâu thấy đáy.
Trần Kim Chiêu chằm chằm, trong lòng bỗng chút bối rối, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, khẽ cúi đầu.
Công Tôn Hoàn ở bên cạnh, lúc mới chậm rãi buông lỏng bàn tay siết chặt, mặt còn lưu chút u ám tan. Hắn uống một ngụm rượu, cố đè nén lửa giận trong lòng.
Đêm , nhã gian Thanh Phong Lâu tràn ngập tiếng , tiếng chén va chạm leng keng, chẳng ai ngờ ngoài , gió ngấm ngầm nổi lên.
---