Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ - PN64
Cập nhật lúc: 2024-07-24 20:16:21
Lượt xem: 225
Bên cạnh Niệm Niệm có người quay phim, sau khi nhận ra hành động của Niệm Niệm, lo lắng đứa nhỏ sẽ ăn bột mì, vốn muốn trước tiên nói cho Giang Tầm biết, nhưng thấy bộ dạng Niệm Niệm hoàn toàn không muốn ăn, thế nên cũng không nói trước, chuẩn bị đi theo cô bé, xem rốt cuộc cô bé muốn làm gì, chỉ cần phát hiện Niệm Niệm thật sự muốn ăn thì ngăn cản là được rồi.
Niệm Niệm rửa sạch bột mì trên mặt thì cảm thấy rất dễ chịu, bột mì có kết cấu rất mịn màn, sờ vào rất thoải mái, Niệm Niệm rất thích chơi thứ này.
“A nha nha?” Thấy ba không nói gì nhìn cô bé, Niệm Niệm thân thiện đưa bột mì trong tay tới, muốn ba chơi cùng.
“Con, đứa nhỏ này!” Giang Trầm đi qua bế mèo hoa nhỏ. Trên tay, trên người và trên mặt đều là bột mì đi, bước nhanh tới phòng vệ sinh, chỉ vào con gái bẩn như mèo hoa nhỏ trong gương nói: “Nhìn đi, con bẩn thành bộ dạng gì rồi.”
“Be —” Niệm Niệm nhìn cô bé bẩn thỉu trong gương, lại nhìn ba sạch sẽ, Niệm Niệm không vui bĩu môi, trong khi ba đang giặt quần áo cho cô bé, Niệm Niệm giơ tay lên lau mặt cho ba. Chốc lát, trên mặt Giang Trầm đã xuất hiện hai dấu ngón tay trắng xóa, cũng trở nên bẩn thỉu giống với Niệm Niệm.
“...” Giang Trầm nhéo mũi nhỏ của con gái: “Con, nhóc con đáng ghét mà.”
“Hì hì.” Niệm Niệm nhếch miệng lộ ra mấy cái răng nhỏ đáng yêu, vui vẻ mỉm cười.
[Ha ha ha Niệm Niệm đây là đang bắt nạt ba rồi, ba không thể làm gì Niệm Niệm của chúng ta.]
[Be be — Niệm Niệm là cừu non sao? Vậy chắc chắn là cừu non dễ thương nhất đi.]
[Niệm Niệm: Niệm Niệm một mình bẩn thỉu không vui, muốn bẩn thì cùng bẩn với ba.]
Sau khi lau chùi sạch cho Niệm Niệm, lúc Giang Trầm bế Niệm Niệm chuẩn bị đi gọi Thẩm Minh Dữu thức dậy ăn sáng, Thẩm Minh Dữu vừa vặn thức dậy.
Hai ngày nay Thẩm Minh Dữu ra ngoài quay phim không ở nhà, Niệm Niệm vẫn không biết mẹ về rồi, khi nhìn thấy mẹ ở nhà, Niệm Niệm sửng sốt trong giây lát, sau đó mím môi, vội vàng chìa hai tay về phía mẹ muốn ôm.
Thẩm Minh Dữu cũng rất nhớ con gái, mặc dù tối qua trở về cũng ôm hôn rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Niệm Niệm muốn mẹ ôm, Thẩm Minh Dữu không nhịn được nữa, nhanh chóng đi tới ôm Niệm Niệm vào trong lòng.
“Niệm Niệm nhớ mẹ sao?” Thẩm Minh Dữu ôm con gái hôn rồi lại hôn: “Mẹ cũng rất nhớ Niệm Niệm.”
“Be, be be be —” Niệm Niệm mím môi, be vài tiếng với mẹ, dường như đang nói Niệm Niệm cũng rất nhớ mẹ.
Lần đầu tiên Thẩm Minh Dữu nghe Niệm Niệm kêu be be, con cho rằng Niệm Niệm đang gọi mẹ, làm cô vui muốn chết, cô cho rằng Niệm Niệm biết nói rồi, tiếng gọi đầu tiên vẫn là “Mẹ”, nhưng sau này nghe mấy lần, mới biết là Niệm Niệm phát ra âm thanh “be be”, cũng không phải gọi mẹ.
Đứa bé một tuổi cũng tới lúc học nói, Thẩm Minh Dữu ôm con gái dỗ dành: “Niệm Niệm, mẹ là mẹ, con gọi mẹ, được không nhỉ?”
“Mẹ, mẹ, mẹ.” Thẩm Minh Dữu làm khẩu hình miệng từ mẹ, để Niệm Niệm nghe rõ cũng có thể nhìn rõ: “Niệm Niệm, gọi mẹ, mẹ.”
Niệm Niệm nhìn mẹ há to miệng, cô bé cử động cái miệng nhỏ nhắn của mình, ngay khi Thẩm Minh Dữu cho rằng cô bé muốn mở miệng, Niệm Niệm lại nhào tới rồi hôn lên miệng mẹ.
“...” Thẩm Minh Dữu mỉm cười, đành phải ôm con gái hôn mấy cái.
[Cuối cùng cũng nhìn thấy cuộc sống của chị Dữu trên TV rồi, chị nên chia sẻ nhiều hơn nha!]
[Cùng khung hình rồi, cuối cùng một nhà ba người cũng cùng khung hình đấy! Tung hoa!]
[Niệm Niệm lớn lên rất giống mẹ, khi lớn ánh mắt rất giống tổng giám đốc Giang, nhìn như vậy, tổng giám đốc Giang và chị Dữu rất có tướng phu thê, trai đẹp gái xinh, đứng cùng nhau giống như một bức tranh, rất bắt mắt!]
[Ha ha ha mọi người không cảm thấy tổng giám đốc Giang có chút cô đơn sao, hai mẹ con bên cạnh dính nhau ôm hôn thắm thiết, tổng giám đốc Giang chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, làm ơn chị Dữu đừng chỉ hôn mỗi Niệm Niệm, cũng hôn nhẹ tổng giám đốc Giang nhà chị đi ha ha ha!]
…
“Đói bụng không, chúng ta ăn cơm trước đi.” Giang Trầm ôm Niệm Niệm từ trong lòng Thẩm Minh Dữu, đặt cô bé ngồi vào ghế dựa bên cạnh bàn ăn.
Thẩm Minh Dữu ngồi xuống, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn hỏi: “Là anh làm sao?” Mấy ngày nay bởi vì phải đi làm, cô đã lâu rồi không có ăn cơm do Giang Trầm nấu.
Giang Trầm gật đầu, tay phải cầm lấy chiếc đũa trên bàn đưa cho cô, tay trái đang cầm cái chén để chuẩn bị đút thức ăn cho Niệm Niệm trước, sau đó anh mới ăn cơm.
“Để em làm đi.” Thẩm Minh Dữu không cầm lấy chiếc đũa, ngược lại đưa tay về phía chén của Niệm Niệm, dự định tự mình đút cho Niệm Niệm ăn.
“Em ăn trước đi.” Giang Trầm né tránh tay của Thẩm Minh Dữu, thấy Thẩm Minh Dữu không cầm đũa, anh liền dùng chiếc đũa gắp một miếng sủi cảo nhỏ đến bên miệng Thẩm Minh Dữu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn64.html.]
Thẩm Minh Dữu: “ ...”
Thẩm Minh Dữu không lấy được cái chén nhỏ của Niệm Niệm, cô giơ tay muốn lấy chiếc đũa, nhưng Giang Trầm lại lần nữa né tránh tay cô, đôi mắt nhìn cô, kiên trì muốn đút miếng sủi cảo đến bên miệng cô.
“ ...” Thẩm Minh Dữu dưới cái nhìn của các nhân viên đài truyền hình xung quanh, cô hơi đỏ mặt, há miệng nhanh chóng ăn miếng sủi cảo, sau đó lại vội vàng đoạt lấy chiếc đũa trong tay Giang Trầm, cúi đầu ăn bữa sáng.
“Ăn ngon không?” Giang Trầm hỏi.
Thẩm Minh Dữu gật đầu.
Giang Trầm nhìn Thẩm Minh Dữu vùi đầu ăn bữa sáng rồi mỉm cười, sau đó quay người cho Niệm Niệm ăn thì nhìn thấy Niệm Niệm đang dùng đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm ba mẹ cô bé.
Giang Trầm: “...”
[Ha ha ha, hai vợ chồng đang thể hiện tình cảm, Niệm Niệm ở bên cạnh bị cho ăn cẩu lương, Niệm Niệm: Ba mẹ có nghĩ đến cảm nhận của tiểu Niệm Niệm không?]
[Biểu cảm nhỏ của Niệm Niệm khi ăn cẩu lương quả thực giống hệt tôi trước màn hình như đúc, ha ha ha ha, sao mà buồn cười như vậy chứ!]
[Ơ? Sao chị Dữu lại cúi đầu ăn cơm một mình vậy? Ồ, hóa ra là chị ấy đỏ mặt vì xấu hổ nha, ha ha ha sáng sớm được ăn đường ngọt thế này, em vui quá!]
[Xem ánh mắt tổng giám đốc Giang nhìn chị Dữu kìa, cảm giác thật sự tràn ngập tình yêu, chẳng trách chị Dữu không chống đỡ nổi ha ha ha!]
[Tổng giám đốc Giang không hổ là tổng giám đốc Giang, xin tiếp tục duy trì như này, rải thêm nhiều đường nữa đi, chúng tôi không sợ ngọt đâu!]
Sau khi được ba đút cho vài muỗng, Niệm Niệm bắt đầu đoạt lấy cái muỗng trong tay ba mình.
Giang Trầm cầm cái muỗng hỏi: “Niệm Niệm muốn tự mình ăn sao?”
Giang Trầm biết sức ăn của Niệm Niệm, bình thường lúc này Niệm Niệm chắc chắn vẫn chưa ăn no.
“Be.” Niệm Niệm tiếp tục giật lấy cái muỗng trong tay của ba.
Giang Trầm đành phải đưa muỗng cho Niệm Niệm, sau khi Niệm Niệm lấy cái muỗng, ngẩng đầu thì thấy ba mẹ đều nhìn chằm chằm cô bé, cô bé bẽn lẽn múc một muỗng nhỏ ở trong chén, sau đó tự mình đưa muỗng lên miệng.
Ba Giang Trầm lập tức vỗ tay nói: “Niệm Niệm thật giỏi!”
Mẹ Thẩm Minh Dữu cũng cao hứng vỗ tay nói: “Niệm Niệm có thể tự mình ăn cơm, bảo bảo nhà ta quá tuyệt vời!”
Được ba mẹ mình khen ngợi, lông mày Niệm Niệm nhướn lên, lại đưa muỗng bỏ vào trong chén múc một muỗng lớn. Sau đó đưa đến bên miệng, trong quá trình vận chuyển thức ăn trong cái muỗng thì phần lớn đã rơi xuống cái yếm đeo cổ của Niệm Niệm, chỉ còn lại có một chút sau cùng khi đến bên miệng Niệm Niệm, nhưng vì Niệm Niệm không thể lật muỗng lên được. Vì thế một ít đồ ăn cuối cùng cũng không có vào được trong miệng Niệm Niệm, mà vô tình dính trên cằm cô bé.
Niệm Niệm mím môi, phát hiện mình chưa ăn được đồ ăn ngon gì, cô bé giơ bàn tay mũm mĩm lên sờ cằm, quả nhiên bàn tay nhỏ nhắn của cô bé chạm vào đồ ăn, sau đó Niệm Niệm cúi đầu gặm một cái, cuối cùng đem đồ ăn trên tay bỏ vào miệng một cách trơn tru.
Ba Giang Trầm giơ ngón tay lên với Niệm Niệm: “Bảo bảo thật thông minh!”
Mẹ Thẩm Minh Dữu tiếp tục vỗ tay: “Niệm Niệm thật giỏi, Niệm Niệm là bảo bảo giỏi nhất!”
Lại được khen ngợi một lần nữa nên Niệm Niệm buông cái muỗng trong tay xuống, cũng học theo ba mẹ mình, vui vẻ vỗ tay.
Niệm Niệm nghiêm túc vỗ tay lại nhận được lời khen tiếp theo của ba mẹ.
[Ha ha ha đôi vợ chồng này rốt cuộc sao vậy? Tại sao họ có vẻ như đang khen ngợi Niệm Niệm quá vậy? Cho dù Niệm Niệm làm cái gì cũng đều được khen ngợi!]
[Cha mẹ chính là như vậy đó, dù con mình làm cái gì cũng đều cảm thấy hài lòng và đặc biệt đáng yêu.]
[Không khí trong gia đình Thẩm Minh Dữu rất hạnh phúc, tiểu Niệm Niệm ở trong môi trường như vậy mà lớn lên, hẳn là quá hạnh phúc rồi.]
Niệm Niệm thực chất là đứa trẻ điềm tĩnh, nhưng mà Thẩm Minh Dữu và Giang Trầm lại là cặp ba mẹ khoa trương. Mỗi lần chỉ cần Niệm Niệm học được một cái kỹ năng nhỏ nào đó hoặc là có một phản ứng hài hước nào đó, cặp ba mẹ này sẽ khoa trương khen ngợi con gái của bọn họ, sau đó vừa ôm vừa hôn con gái mình, như thể Niệm Niệm vừa làm một điều phi thường gì đó.