Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-05-14 14:02:03
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dĩnh nghe xong, nỗi bực trong lòng mới dần dần tan đi, cô lấy rìu từ trong giỏ ra: "Chị biết các em bây giờ chỉ nói ngoài miệng là hiểu thôi, thực ra trong lòng không hiểu tại sao chị không cho các em làm vậy, nhưng không sao, các em cứ nhớ kỹ, chị nói không được làm là không được làm, thế thôi. Đợi sau này các em đều lập gia đình, chị không thèm quản các em nữa."

Thời đại này người lớn trong nhà dù là anh cả hay chị cả, nói chuyện đều có uy tín, vì cha mẹ đều quá bận, bận kiếm điểm công để đổi lương thực, bận đi kiếm vật dụng sinh hoạt nên việc chăm sóc các em nhỏ, ít nhất một nửa gánh nặng đều đặt lên đứa con cả trong nhà, đứa con cả chính là người lớn của các em.

Vậy nên khi Tô Dĩnh nói xong, mấy đứa em đều nhào tới làm nũng.

"Ôi chị, làm sao chị có thể không quản chúng em được, chúng em chắc chắn không đồng ý đâu!"

"Đúng vậy, chị Đại Nha, nếu không có chị dẫn chúng em đi đây đi đó kiếm đồ ăn thì chúng em đâu có tìm được nhiều đồ ăn vặt như thế!"

"Hu hu, chị không thể không quản chúng em được!"

Bị mấy đứa em chọc cười, cảm xúc kích động của Tô Dĩnh cũng dịu lại.

Tô Dĩnh nói: "Ít nói nhảm đi, làm theo lời chị là được rồi."

Các em cười hì hì đáp: "He he he, tất nhiên rồi!"

Tô Dĩnh giả vờ còn giận,"hừ" một tiếng rồi nói: "Được rồi, chị buộc một đầu dây nylon vào eo, đầu kia buộc vào cây to bên cạnh, chốc nữa các em giúp chị trông chừng, chị chặt đứt cây đứt tử tuyệt tôn này!"

Dây nylon quân dụng thật là hữu ích, sau khi buộc chặt dây, cố định chắc chắn, Tô Dĩnh cầm rìu bắt đầu chặt cây, vấn đề an toàn vẫn được đảm bảo. Nhưng Tô Dĩnh mới hơn 9 tuổi, sức tay không có nhiều, mấy đứa em muốn giúp nhưng cô không yên tâm, cô tự mình chặt cả buổi, mệt đến thở không ra hơi, cuối cùng cũng chặt đứt cây.

Cây táo bị chặt đứt, phần trên lăn nửa vòng từ vách núi xuống, phát ra tiếng "hụ hụ", đến cuối cùng, thân cây cong va vào một tảng đá lớn dưới đáy, thân cây to như vòng eo đứa trẻ phát ra tiếng "rắc" rồi nứt một mảng lớn.

Mấy đứa trẻ từ trên vách núi thò đầu nhìn xuống, thấy thân cây to như vậy mà bị rơi vỡ thảm hại như thế, đều thấy sợ hãi.

Tô Dĩnh nói: "Thấy chưa, cây còn bị rơi nát như vậy huống chi là tay chân của các em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-89.html.]

Bốn đứa em đồng loạt gật đầu, thật sự thấy rồi, rơi thảm quá!

Tô Thành tuy sợ nhưng không chống lại được sự tò mò, nép sau lưng anh chị, thò cổ nhìn cảnh tượng này rồi nhanh chóng rụt lại, sợ hãi vỗ vỗ ngực, tự trấn an mình.

Trời ạ trời ạ, sợ quá, chị cả nói đúng, cây này thật nguy hiểm, nhà mình cũng không thật sự nghèo đến mức thiếu một quả táo thì c.h.ế.t đói, không cần thiết, thật sự không cần thiết.

Tô Thành nhỏ bé không biết rằng bánh xe số phận đã bắt đầu chuyển động, cuộc đời mình cũng từ đó bước sang một con đường hoàn toàn khác, là chị cả trọng sinh của anh ấy dùng chiếc rìu thô của gia đình, mở ra cho anh ấy một ngã rẽ tươi sáng.

Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh vách núi, Lư Đản đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Lư Đản nói: "Hình như trong thôn không cho chặt cây."

Bốn đứa còn lại: "..."

"Chạy nào!"

Mấy đứa trẻ chạy thục mạng, đến khi định thần lại thì đã leo lên đỉnh núi gần thôn nhất.

Tô Dĩnh mệt đến thở hổn hển, cô nghỉ ngơi một lát mới nói: "Chị biết chỗ kia có mộc nhĩ, chúng ta đi hái mộc nhĩ nhé!"

"A a được! Đi thôi! Đi hái mộc nhĩ!"

"Mộc nhĩ ngon! Nhai giòn giòn!"

Ngọn núi phía sau đối với bọn trẻ giống như một kho báu lớn, chúng có thể tìm thấy quả dại, rau dại, nếu may mắn còn bắt được gà rừng, thỏ rừng để giải cơn thèm, nói chung là một nơi rất vui.

Tô Dĩnh dẫn cả nhóm đến chỗ mà cô nhớ thường mọc nấm và mộc nhĩ, lần này cũng thu hoạch khá nhiều.

Loading...