Tô Dụ chưa từng thấy cây táo, thực ra trước đó cậu cũng chưa từng thấy cây hạt dẻ, trong mắt cậu, những cây trên núi đều là một loại, đó là cây có thể mọc lá xanh.
Thêm vào đó cây này lại không có táo nên Tô Dụ hoàn toàn không hứng thú, đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khoảng không không xa.
Còn Tô Thành thì sao, anh ấy cũng tò mò về sự phát triển của cây này dưới vách đá như thế nào, vì mọi người đứng trên vách đá chỉ nhìn thấy phần đầu nhô lên của cây, không thấy được toàn cảnh nhưng Tô Thành không dám, vừa rồi anh hai Tô Mậu bị mắng, thêm nữa anh ấy nhát gan, sợ rơi xuống nên không những không dám thò cổ nhìn mà còn vô thức lùi lại hai bước.
Phản ứng của bốn đứa em đều lọt vào mắt Tô Dĩnh, cô thầm gật đầu, đúng vậy, đây mới là phản ứng bình thường của các em.
Nói về Tô Thành, trong nhà lá gan của em ấy là nhỏ nhất, nếu thấy cây như thế này, người đầu tiên lao ra nghịch có thể là anh hai Tô Mậu nhưng tuyệt đối không phải là Tô Thành.
Nên thật kỳ lạ, hai năm sau của kiếp trước, tại sao Tô Thành lại đột nhiên đến đây hái quả? Hơn nữa còn đến một mình, không nói với ai.
Tô Dĩnh không nghĩ ra nhưng cô quyết định tạm thời không tốn công suy nghĩ, trước tiên chặt cây nguy hiểm này đi, sau đó dạy dỗ các em, kiếp này ai cũng không được hái quả nguy hiểm này!
Tô Dĩnh dẫn các em xếp thành hàng, xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ rồi chỉ vào cây, nói: "Các em có biết cây này gọi là gì không?"
Bốn đứa em ngốc: "..."
Vừa rồi không phải nói là cây táo sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-88.html.]
Anh hai Tô Mậu ngốc nghếch nói: "Táo, cây táo?"
Tô Dĩnh lắc đầu: "Sai, đây gọi là cây đứt tử tuyệt tôn!"
Bốn đứa em ngốc nghếch: "... ???"
Tô Dĩnh tiếp tục: "Dưới vách đá này tuy không phải là vách thẳng đứng nhưng cũng không khác nhiều, trên vách còn có nhiều đá nhọn, từ đây xuống đến mặt đất phẳng dưới vách đá thì ít nhất cũng phải chênh nhau mười mấy mét, người mà ngã từ đây xuống, không c.h.ế.t cũng bị tàn phế, hiểu chưa?"
Kiếp trước không phải vậy sao, Tô Thành của cô ngã từ cây này xuống, vừa lăn vừa đập vào cây to dưới đáy vách, giữ được mạng nhưng chịu khổ sở, phải nằm viện huyện nhiều ngày, sau đó dưỡng thương nhưng vẫn để lại di chứng.
Chính vì vậy, kiếp trước Tô Thành mới học nửa năm tiểu học đã bỏ học, không phải nhà không cho học mà là tự em ấy cảm thấy đã tiêu tốn của nhà một khoản tiền lớn để chữa bệnh, sau này dù học xong cũng chỉ là người tàn tật, tàn tật thì có thể làm gì được nên đứa trẻ mới 7 tuổi, nói gì cũng không chịu đến trường nữa.
Trước 7 tuổi, Tô Thành tuy nhát gan nhưng ít ra cũng là đứa trẻ hoạt bát, nhưng sau 7 tuổi lại ở nhà không nói chuyện, chỉ biết cúi đầu làm việc với mẹ Lưu Lan Hương.
Tô Dĩnh nghĩ đến điều này, không kìm được đỏ mắt, cô cố nén nước mắt, chỉ vào cây táo, nói lớn: "Các em nhớ kỹ, sau này nếu gặp cây này, dù trên đó có mọc hoa vàng hoa bạc, các em cũng không được hái, ai dám hái sau lưng chị, sau này chị sẽ không nhận đứa em này nữa, em ấy không còn là người nhà chị, muốn ăn ở nhà ai thì ăn ở nhà đó, muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, chị Tô Dĩnh không có đứa em như vậy, các em nghe rõ chưa?"
Mấy đứa nhỏ cũng không ngờ, đây chỉ là một cây táo thôi mà, sao chị cả đột nhiên kích động như vậy, kích động đến mức đỏ cả mắt.
Tô Dụ đoán được đôi chút, thực ra cậu cảm thấy hình như chị cả đối với mọi việc đều rất rành rẽ, như thể... như thể đã trải qua một lần rồi, hơn nữa dựa vào hành vi của chị cả cũng hoàn toàn không giống một đứa trẻ, điểm này trong lòng Tô Dụ đã khá chắc chắn nhưng cậu chọn cách không biểu hiện ra.
Nhưng dù sao chị cả cũng phát cáu thế này, chứng tỏ đây chắc chắn là chuyện rất rất nghiêm trọng, tuyệt đối không thể làm nên mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn nói "nghe rõ rồi", không ai dám có ý đồ riêng.