Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 288
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:59
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới bếp lò đơn giản, củi được chuyển hóa qua tấm đá, ngọn lửa rực sáng trở nên nóng bỏng và êm dịu. Khi những miếng thịt chân trước của nai tươi được đặt lên tấm đá, chúng nhanh chóng được nướng thành những miếng thịt mềm mọng, bên ngoài giòn thơm, bên trong mềm ngọt mang theo hương vị đậm đà của lò nướng. Gắp lên một miếng, thổi nguội đi hơi lửa còn sót lại rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến, cái nóng còn sót lại trong miếng thịt tạo nên một trong những món sơn hào hải vị ngon nhất trong mùa đông.
Ngũ Lỗi nếm thử miếng thịt nai nướng đầu tiên, vẻ mặt lộ ra nét thỏa mãn, rồi sau khi nghe câu "Ngon quá", đũa của mọi người trên tấm đá bắt đầu diễn ra trận "tiên đấu".
Ban đầu Tô Dĩnh đổ lên tấm đá nửa thau thịt, nhưng khi tất cả thịt đã chín, những miếng thịt biến mất nhanh chóng trước mắt.
Sau đó mọi người bắt đầu tự mình nướng, nắp hầm của nhà Ngũ Lỗi đủ lớn để mỗi người có một góc nhỏ để nướng thịt, nhưng do kích thước của bếp lò đơn giản, nhiệt độ trên tấm đá không đồng đều, có chỗ nóng hơn, thịt chín nhanh, còn có chỗ không nóng lắm, thịt chín chậm hơn, thế là thỉnh thoảng xảy ra những vụ bắt nạt nhỏ.
Lư Đản không chịu nổi nữa, không muốn nhịn sự hành hạ vô lý của cha, cậu ấy mách với Tô nhị đại nương: "Mẹ, mẹ xem cha kìa! Cha cứ giành thịt nướng của con mãi! Con ăn chẳng được mấy miếng..."
Tô nhị đại nương bên ngoài không tiện phát tác, phải giữ thể diện cho Tô nhị bá, nhưng bà ấy có thể trừng mắt với Tô nhị bá, phát ra khí thế dọa người.
Thế là Tô nhị bá không dám bắt nạt con nữa.
Lư Đản đắc ý: "Hừ-"
Tô Dĩnh thầm nhìn Tiểu Lư Đản một cái đầy thương cảm, tặc lưỡi, trẻ con vẫn còn nhỏ quá, chưa bị cha dạy cho nhiều bài học, chưa biết rằng "Cha cậu mãi mãi là cha cậu", hơn nữa "Cha cậu có thể tìm lý do để dạy cậu bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu".
Thịt chân nai nướng trên tấm đá quá thơm, do nhiệt độ cao, thịt chín nhanh, giữ độ tươi tốt, nhưng tấm đá không truyền nhiệt mạnh như kim loại khiến miếng thịt không bị cháy mà luôn giữ được độ mềm vừa phải, ăn rất dễ nhai. Không biết từ lúc nào, mọi người mới nhận ra mình đã ăn hết cả một chiếc chân nai.
Trên tấm đá không còn thịt nữa, chị dâu cả Lưu Phương đặt đũa xuống, l.i.ế.m miệng một cái, nói đầy tiếc nuối: "Trời ơi, sao mà ngon thế này, vẫn chưa ăn đã gì mà đã hết rồi..."
Lưu Phương nói xong còn ngượng ngùng cười: "Trước giờ tôi đâu có thèm thuồng đến vậy..."
Bây giờ trời đất bao la, người mang thai là lớn nhất, chị dâu cả Lưu Phương không chỉ mang thai đôi mà là ba. Nhìn cái vẻ thèm ăn của chị, ngay cả Tô nhị đại nương cũng thấy hơi ngại, bà ấy ngập ngừng, trong lòng nghĩ có nên về nhà lấy thêm ít thịt không? Cứ ăn mãi đồ nhà của lão tam thì cũng ngại quá!
Nhưng chưa kịp nói gì, Tô Dĩnh đã ngăn lại.
Tô Dĩnh là ai? Chính là Tô lão thái thái! Sao có thể thiếu chút quyết tâm thế này!
Dù rằng cháu trai cháu gái sắp chào đời vô cùng đáng yêu, dù rằng vẻ thèm ăn của chị dâu cả lúc này khó lòng từ chối, nhưng Tô Dĩnh vẫn rất nghiêm túc nói: "Chị dâu cả, em sợ chị ăn nhiều quá lại đầy bụng. Lát nữa còn có sườn hầm dưa cải, chua chua thơm thơm rất hao cơm! Cái chân trước còn lại để hôm khác ăn tiếp được không? Em chắc chắn sẽ để dành cho chị."
Nghe Tô Dĩnh nói thế, chị dâu cả Lưu Phương lập tức quên luôn món thịt nướng, giờ trong đầu chỉ nghĩ đến món sườn hầm dưa cải!
Chị dâu cả Lưu Phương lập tức nói: "Sườn ngon quá! Thôi, lần sau lại ăn thịt nướng! Khi nào ăn sườn đây? Bây giờ hả?"
Tô nhị đại nương: "..."
Cái sự kiên định tự hào của tôi... đi đâu mất rồi?
Tôi đâu phải người hay chiều trẻ con!
Thế là Tô nhị đại nương lập tức đứng dậy: "Để tôi đi bưng sườn lên!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-288.html.]
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh: "Để cháu đi cùng bác, còn cả miếng thịt sau nữa!"
Hương dưa cải không ai có thể cưỡng lại, nó vừa bá đạo vừa quyến rũ, có thể gọi là món ăn dẫn đầu trong làng ẩm thực, chỉ cần nếm một miếng canh dưa cải hầm thịt là đa phần sẽ yêu thích món "tiểu yêu" này. Canh dưa cải không chỉ giải ngán, hợp cơm mà còn gây nghiện, vị chua hòa cùng sự thanh mát khiến người ăn càng uống càng thèm, càng uống càng thấy ngon.
Giống như bây giờ, chị dâu cả Lưu Phương chưa ăn miếng sườn nào mà đã uống liền hai bát canh dưa cải. Sau đó chị ấy không chịu nổi nữa, quá no rồi.
Chị dâu cả Lưu Phương nói: "Mọi người cứ từ từ ăn, con không thể ăn nổi nữa, phải ra sân đi dạo một vòng..."
Tô nhị đại nương vội vã đi theo, nhưng Tô Dĩnh nói để bà ấy nghỉ ngơi, cô sẽ đi cùng Lư Đản và Tô Mậu.
Thế là Tô Mậu vội vàng đi trước cầm đuốc dẫn đường, Tô Dĩnh và Lư Đản thì đỡ hai bên, dìu chị dâu cả Lưu Phương bụng to khệ nệ.
Tô Mậu vừa đi phía trước vừa không ngừng quay đầu lại nhìn, anh cảm thán: "Trời ạ, làm mẹ vất vả thật, lần trước nhìn thấy Trương Đại Lang em đã vô cùng kinh ngạc, không ngờ bụng của chị dâu cả lại có thể lớn đến như vậy!"
Chị dâu cả Lưu Phương: "..."
Cảm ơn em, cũng thấy an ủi đấy, nhưng lần sau xin đừng so chị với Trương Đại Lang nữa được không?
Phụ nữ mang thai đôi khi cảm thấy ăn không nổi không phải vì no mà là do em bé trong bụng chèn ép lên dạ dày khiến cho không còn chỗ để chứa thức ăn. Lúc này chị dâu cả Lưu Phương chỉ mới đi dạo vài vòng trong sân nhà Ngũ Lỗi mà đã cảm thấy bụng đói lại rồi!
Chị dâu cả Lưu Phương: "Chị... hình như chị lại đói nữa rồi, chúng ta quay lại tiếp tục ăn đi?"
Lư Đản và những người khác nhìn thấy vẻ thèm ăn trên khuôn mặt chị dâu cả Lưu Phương, vừa buồn cười vừa thương cảm, đúng là làm mẹ không dễ dàng gì.
Khi cả nhóm quay trở lại phòng chính, họ thấy mọi người đã bắt đầu ăn lẩu rồi, lập tức gia nhập vào cuộc vui ngay!
Đồng chí Ngũ Lỗi vẫn có kỹ thuật thái thịt rất đỉnh, khi ông thái thịt chân sau của nai, ông còn cẩn thận lọc bỏ hết phần gân, chỉ còn phần thịt mềm. Lúc nãy đã được nướng trên tấm đá, giờ lại bỏ vào nồi lẩu nhúng cùng với sợi củ cải.
Bây giờ trên bàn, tấm đá lớn đã được dọn đi, thay vào đó là một nồi sườn hầm dưa cải, nước canh đang sôi sùng sục. Tô nhị bá và mọi người đang nhúng thịt chân nai cùng củ cải vào trong nồi lẩu để ăn.
Chị dâu cả Lưu Phương húp một miếng canh, ăn thêm miếng củ cải, lập tức cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng, chị ấy thốt lên: "Trời ơi, sao mà thơm thế chứ!"
Không chỉ ăn nhúng lẩu thôi mà còn có thể ôm một miếng sườn to mà gặm, bên ngoài trời lạnh âm hơn ba mươi độ nhưng mấy người trong phòng lại ăn đến mức toát cả mồ hôi.
Tô Dĩnh đứng dậy ra mở một khe cửa sổ nhỏ, một luồng gió lạnh tràn vào khiến mọi người cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Ăn thịt vào tháng Chạp có một ưu điểm lớn, đó là nhiệt độ ngoài trời quá thấp làm tê liệt cả khứu giác, khiến cho không ai lo lắng hàng xóm sẽ ngửi thấy mùi thịt thơm phức từ nhà mình.
Tô Dĩnh đứng bên cửa sổ một lúc thì thấy lạnh, không dám hứng gió nhiều, cô trở về bàn và tiếp tục uống canh.
Nhiệt độ trong nhà đột ngột hạ thấp khiến bốn chú chó con đang nằm ngủ bên mép giường bị đánh thức. Chúng vừa tỉnh dậy đã ngửi thấy mùi thịt thơm nức trong nhà, làm sao có thể chịu nổi nữa, mấy chú chó nhỏ bắt đầu kêu "ngao ngao", không ai tha cho chủ nhà.
Nhưng cho dù bốn chú chó nhỏ có kêu la thế nào, Tô lão thái thái cũng không mềm lòng mà chia phần thịt hay một miếng canh nào cho chúng, vì cô biết nếu chiều lòng chúng bây giờ, tối nay cô sẽ gặp ngay hậu quả, mấy chú chó con này với bộ ruột non nớt sẽ "trả thù" bằng cách làm cho giường đầy màu xanh và vàng.