Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực ra Tô Dĩnh biết câu trả lời. Năm ngoái, nước Hồng Mao còn đe dọa sẽ dùng b.o.m nguyên tử để ném vào nước họ, nhưng điều này lại làm cho quan hệ giữa nước họ và Mỹ trở nên hòa hoãn. Đến năm 1991. nước Hồng Mao tan rã thành các nước nhỏ như nước Tiểu Hồng Mao và các nước khác, quan hệ giữa hai nước dần dần được phục hồi nhưng không trở lại như trước đây.

Tuy nhiên, Tô Dĩnh biết kết quả sau này nhưng cũng không thể nói ngay bây giờ, vậy nên đối mặt với ánh mắt tò mò của các em, Tô Dĩnh nói: "Khi đội săn mùa đông trở về, các em có thể hỏi Đại Hắc Ngưu... À không, là anh rể tương lai, nghe nói anh rể còn tham gia trận chiến năm ngoái đấy."

Phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu là người còn trẻ tuổi mà đã trở thành phó đoàn trưởng là vì lập công trong trận chiến năm ngoái, đây là điều Tô Dĩnh biết vài năm sau ở kiếp trước, nhưng không ngăn cản cô cung cấp nguồn tin cho các em bây giờ.

Lư Đản nghe xong rất vui mừng, cậu ấy nhảy lên ba thước: "Thật không? Anh rể của em còn tham gia chiến tranh à?!"

Có cậu bé nào không ngưỡng mộ anh hùng và mong muốn trở thành binh lính? Lúc này, trong miệng Lư Đản, anh rể tương lai đã được nâng lên thành anh rể, trong khi Tô Hương Tú còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn với Đại Hắc Ngưu đã bị em trai xui xẻo của cô ấy "gả" đi rồi.

Tô Dĩnh đáp: "Đúng vậy, nếu không tin, tối nay em đi hỏi chị của em đi."

Lư Đản reo lên: "Oa oa! Anh rể của em thật là lợi hại!"

Tuy nhiên, Lư Đản có một anh rể là binh lính, Tô Mậu và Tô Thành thì không, hai đứa trẻ nhìn Tô Dĩnh với ánh mắt đầy mong mỏi.

Tô Dĩnh trêu chọc hai đứa: "Để chị tìm cho các em một anh rể là binh lính nhé?"

Tô Mậu và Tô Thành: "!!!"

Tô Mậu và Tô Thành lập tức gia nhập đội quân kêu gào: "Được đấy! Chúng em cũng muốn có anh rể là binh lính!!!"

Ngũ đại thúc nhìn vóc dáng của Tô Dĩnh mới 9 tuổi rồi nhớ lại dáng vẻ vừa rồi khi cô nói sẽ tìm anh rể cho các em, lập tức bật cười ha ha.

Chỉ có Tô Dụ yên lặng bĩu môi.

Làm lính nguy hiểm quá...

Nhưng Tô Dụ vừa định nói mình không muốn có anh rể là binh lính thì đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lao về phía mình từ phía sau, rồi vài đứa trẻ bị Ngũ đại thúc đẩy ngã.

Ngũ đại thúc cũng bị ngã vào tuyết theo quán tính, nhưng khi Ngũ đại thúc vừa định sờ vào cung tên ở phía sau lưng thì nghe thấy một tiếng "bụp".

Khi mọi người nhìn theo âm thanh, họ thấy một vật màu vàng nằm ngay dưới gốc cây cạnh Tô Dụ, và còn rơi trúng chân Tô Dụ...

Tô Dụ lập tức: "A a a a a a a a!!!!!!!!"

Những người còn lại: "... ?"

Ngũ đại thúc và Tô Dĩnh là những người đầu tiên bình tĩnh lại, hai người đứng dậy kiểm tra, Ngũ đại thúc đá văng cái đầu con vật đập vào Tô Dụ, lúc này Tô Dĩnh hỏi: "Là hươu bào sao?"

Ngũ đại thúc xác nhận: "À... quả thật là con hươu ngốc."

Lúc này Tô Dụ đã ngừng la hét, cậu nhảy lên từ mặt đất, trốn sau lưng Ngũ đại thúc.

Tô Dụ hoảng hốt: "Chết rồi phải không? Chết rồi phải không? Chết rồi phải không? Sợ quá quá quá quá!!!"

Ngũ đại thúc cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới làm giảm sự phòng bị của mọi người: "Yên tâm đi, đã c.h.ế.t rồi, xương sọ đã bị nát bấy rồi."

Nhưng Tô Dụ nghe xong thì càng hoảng loạn hơn: "Con heo rừng lần trước cũng như vậy!!!"

Thịt thì thực sự rất ngon nhưng lần sau có thể đổi người dọa không? Hu hu hu hu...

Cần phải luyện công! Phải luyện công ngay! Ngày mai bắt đầu luyện công!

Ít nhất trước khi võ công của cậu hồi phục, cậu tuyệt đối không muốn vào núi nữa...

Nhưng Ngũ đại thúc: "..."

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Lư Đản: "..."

Thật là vận cứt chó gì vậy!!!

Con hươu bào này không quá to, dù tương đối béo nhưng chưa đến 60 cân, cả nhóm không cần về thôn gọi người giúp, Ngũ đại thúc có thể xử lý một mình.

Tô Dĩnh và các em chia nhau những thứ trong rổ của Ngũ đại thúc, rất nhanh sau đó cả đoàn lại tiếp tục lên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-285.html.]

Tuy nhiên, lần này Tô Dụ không chịu đi ở phía sau nữa...

Tô Dụ cậu kiên quyết phải đi ở phía trước cùng dẫn đường!

Thực ra nói là dẫn đường thì hơi quá, Tô Dụ chỉ nghĩ rằng nếu có gì đó đột nhiên lao về phía mình thì ít nhất những người xung quanh sẽ phát hiện sớm, đảm bảo cậu sẽ không bị hù dọa.

Ngũ đại thúc thấy Tô Dụ đi trước nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh, cảm thấy rất buồn cười, quyết định đổi chủ đề để làm cho cậu nhóc bớt căng thẳng.

Ngũ đại thúc hỏi cả đám Tô Dĩnh: "Tối nay các cháu muốn ăn thịt gà hay thịt hươu? Thịt hươu tươi ăn rất ngon, dù là nướng hay nhúng lẩu đều mềm mại!"

Đương nhiên, mấy đứa nhỏ đều không thể chịu nổi miêu tả kích thích của Ngũ đại thúc.

Vì vậy, Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản đều đồng thanh: "Ăn thịt hươu!!!"

Tô Dụ đứng một mình phía trước đột nhiên quay lại: "Hươu bào? Lộc!"

Cậu không phân biệt được rõ ràng!

Tô Dĩnh giải thích: "Thực ra đây cũng là một loại hươu, nhưng ở đây chúng ta gọi là hươu đuôi trắng, đặc điểm là khi bị hoảng sợ, chỗ lông trắng nhỏ trên m.ô.n.g sẽ nở ra, và nhìn rất ngốc nghếch."

Tô Dụ nhíu mày: "Lông trắng?"

Cậu đã từng ăn thịt hươu và tự tay săn bắn, nhưng chưa thấy loại hươu nào có lông trắng trên mông!

Tô Dụ ngay lập tức nhảy ra sau lưng Ngũ đại thúc, mà quả nhiên thấy m.ô.n.g của con hươu bào có một đám lông trắng xù xì.

Tô Dụ do dự một chút rồi quyết định đưa tay nhỏ của mình, với tay vươn cao sờ thử đám lông trắng đó.

Sau đó Tô Dụ: "!"

Tô Dụ: "Mềm quá!"

Tô Thành hỏi: "Thật không? Để anh sờ thử!"

Cả nhóm trẻ con bắt đầu tranh nhau sờ m.ô.n.g của con hươu bào ngốc nghếch.

Tô Mậu: "Thật sự rất mềm! Như bông vậy!"

Tô Dĩnh cũng không chú ý đến cảm giác của đám lông trắng này, không ngờ lại mềm như vậy, Tô Dĩnh nói: "Bảo mẹ tháo ra làm thành khăn quàng cổ nhé? Ai muốn không?"

Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đồng thanh: "Không không không không không!!"

Tô Dĩnh lại nhìn Lư Đản với vẻ mặt không có ý tốt làm Lư Đản toát mồ hôi lạnh.

Lư Đản cảm thấy lo lắng, đành phải hy sinh: "Để cho cha em đi! Cha em sợ lạnh nhất!"

Ngũ đại thúc, Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành cười to: "Ha ha..."

Thực sự là một đứa con tốt của cha!

Nhưng khi nhìn kỹ, Tô Dĩnh nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô ngăn Ngũ đại thúc đang chuẩn bị đi tiếp, cô nói: "Ngũ đại thúc, hình như có chút m.á.u dính trên áo phía sau của chú rồi?"

Ngũ đại thúc cũng ngạc nhiên: "Thật à?"

Con hươu bào vừa c.h.ế.t ngay trước mặt họ khi đ.â.m vào cây, ngoài một ít m.á.u ở đầu, giống như con heo rừng trước đây, không nên có vết thương khác.

Ngũ đại thúc cũng cảm thấy có điều gì không ổn nên nhanh chóng đặt con hươu bào xuống và kiểm tra kỹ lưỡng. Không ngờ trên phía trong chân trước của con hươu có một lỗ đạn khá kín đáo.

Nếu là mùa hè, có lẽ m.á.u đã chảy ra nhiều rồi, nhưng vì hiện tại nhiệt độ trên núi quá thấp, m.á.u chỉ mới dính vào lông đã đông lại, cộng thêm sự ma sát giữa các sợi lông do con hươu chạy mới không bị phát hiện ngay lập tức.

Sau đó Ngũ đại thúc lấy d.a.o găm từ thắt lưng ra, cắt mở chân con hươu, quả thật lấy ra được một viên đạn!

Ngay cả Tô Thành, người chậm chạp nhất cũng liên tưởng đến việc con hươu này có thể liên quan đến đội săn mùa đông trên núi...

Nhưng liệu mọi người có ngoan ngoãn giao con hươu này cho đội sản xuất không? Chắc chắn là không.

Loading...