Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:48
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả năm đứa nhìn Ngũ đại thúc bằng ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn một thần tượng.

Ngũ Lỗi thấy vậy, mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh 18K của mình.

Ngũ Lỗi dặn: "Nhớ giữ bí mật nhé!"

Cả năm đứa trẻ gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng!!!"

Ngũ đại thúc này đúng là sẽ cho bọn chúng ăn ngon, từ giờ chúng nhất định sẽ đứng về phe của ông ấy!

Ngũ Lỗi cười "hề hề", thực ra ông cũng không lo lắng lắm về việc địa điểm này bị tiết lộ, vì nó quá khó tìm, người bình thường không dám vào sâu thế này, mà có vào cũng dễ lạc hướng.

Ngũ Lỗi chui vào hầm ngầm, khi quay trở lại, trong tay ông đã có một giỏ đầy lê đông lạnh.

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản: "!!!"

Cả bọn hét lên: "A a a!!! Ngũ đại thúc, chú có lê đông lạnh!!!"

Chỉ có Tô Dụ ngơ ngác, không hiểu tại sao mọi người lại phấn khích như vậy.

Tô Mậu thấy em út nhăn mặt, mắt ngấn lệ nhìn họ mới nhớ ra rằng có lẽ cậu nhóc này chưa từng ăn lê đông lạnh!

Làm em út thật tội, cái gì cũng chưa từng ăn, chưa từng thấy!

Tô Mậu hỏi Tô Dĩnh: "Chị ơi, em út đã từng ăn lê đông lạnh chưa ạ?"

Tô Thành cũng nhìn về phía Tô Dĩnh, nhưng Tô Dĩnh: "..."

Ôi trời, sao chị nhớ được, lâu quá rồi, quên mất rồi!

Tô Dĩnh chỉ vào cái giỏ đầy quả đen sì, nói với Tô Dụ: "Lúc em còn bé có ăn, nhưng quên rồi. Không sao, tối nay chị sẽ cho em nếm thử cái gọi là đỉnh cao của sự hưởng thụ!"

Tô Dụ: "..."

Đỉnh cao của sự hưởng thụ?

Nghe không giống việc tốt lành gì cả...

Khi năm đứa trẻ đang nhảy nhót vui mừng, Ngũ đại thúc lại từ hầm ngầm bước lên, lần này ông mang theo cả một giỏ hồng đông lạnh!

Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản: "!!!"

Cả bọn nhảy cẫng lên: "A a a! Hồng đông lạnh! Hồng đông lạnh!!"

Tô Dụ: "..."

Sao họ lại phấn khích như thế...

Có lẽ cậu cũng nên nhảy vài cái để hòa nhập hơn?

Tô Dĩnh quay lại giải thích với Tô Dụ: "Hồng đông lạnh cũng là món đỉnh cao của sự hưởng thụ vào mùa đông ở đây. Không phải em mới nói rằng em hơi nóng trong người, uống nước ép kiwi mà không ăn thua sao? Tối nay về chị sẽ cho em ăn một quả đông lạnh, đảm bảo em sẽ thấy mát lạnh từ đầu đến chân!"

Nhưng Tô Dụ nghe xong thì vô cùng bối rối...

Trời lạnh thế này mà lại muốn mát lạnh từ đầu đến chân?

Là cậu bị điên hay chị cậu bị điên vậy...

Tô Dĩnh và các anh chị em kiểm tra hai giỏ lê và hồng đông lạnh, thấy quả nào cũng nhỏ, chắc là Ngũ đại thúc nhặt được từ đâu đó, nhưng lê đông lạnh đã chuyển thành màu đen đều, như vậy mới là lê ngon, có thể cảm nhận được cả vị đá bào và nước ép từ quả!

Tô Dĩnh gọi vào hầm ngầm: "Ngũ đại thúc, những quả lê này chú đã rã đông bao nhiêu lần rồi?"

Lê đông lạnh phải qua nhiều lần đóng băng và rã đông thì mới có thịt quả mềm mại và nổ tung trong miệng. Tối nay Tô Dĩnh muốn thử ngay món ngon này nên muốn xác nhận với Ngũ đại thúc trước.

Ngũ đại thúc nhanh chóng đáp lại từ trong hầm ngầm: "Bốn lần rồi, yên tâm ăn đi!"

Nghe câu trả lời chắc chắn, Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản: "A a a!!! Tuyệt quá!"

Kể từ khi Ngũ Lỗi thu thập được nhiều quả lê và hồng dại thế này đã thường xuyên đến đây để kiểm tra quá trình đông lạnh. Đôi khi để tránh việc quả bị rã đông và bị thú rừng hoặc chim chóc ăn mất, ông còn phải canh giữ ở đây cả nửa ngày. Vì vậy bây giờ tất cả các quả đều đã ở trạng thái sẵn sàng để thưởng thức.

Tô Dụ đã từng ăn lê và hồng nhưng chưa từng ăn trái cây đông lạnh, nhưng thấy anh chị đều phấn khích như vậy, cậu nghĩ chắc món này ngon lắm.

Nhưng sao quả lê đông lạnh này trông xấu quá...

Lê này là loại quả được hái từ trên cây rồi đông lạnh sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-283.html.]

Có cây lê nào có thể mọc và phát triển bình thường trong điều kiện đóng băng không?

Tô Dụ quá tò mò, không thể chờ đến khi về nhà nữa, cầm một quả đen thui tròn tròn và cắn mạnh vào, mà tất nhiên...

Tô Dụ hét lên trong đau đớn: "A a a!!!"

Đau quá! Cứng quá!

Răng sữa của cậu suýt nữa thì gãy...

Nhưng Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản không hề thương cảm mà lập tức cười nhạo cậu em út: "Ha ha ha... ha ha ha..."

Tô Dĩnh cười đến chảy cả nước mắt: "Chị bảo là tối nay rã đông xong mới ăn mà, giờ nó cứng ngắc, sao em lại cắn được, ha ha ha..."

Tô Dụ ôm miệng: "..."

Tức thật!

Hừ!

Rất nhanh, Ngũ đại thúc lại từ hầm ngầm bước ra, nhưng lần này trong tay ông không còn là trái cây mà là hai con gà rừng đông lạnh cứng ngắc.

Tô Dĩnh hỏi Ngũ đại thúc: "Ngũ đại thúc, sao chú cầm gà rừng thế, không dẫn bọn cháu đi săn nữa à?"

Ngũ Lỗi đặt hai con gà vào giỏ của mình, vừa phủi đất và tuyết trên người vừa nói: "Gà rừng không dễ săn đâu, chúng không giống gà nhà, biết bay lên cây và rất tinh nhanh. Có khi lang thang cả ngày mà không săn được con gà nào, nếu để các cháu đi lãng phí thời gian thì tối nay sao mà ăn gà hầm được."

Đúng vậy, thực ra Ngũ Lỗi cũng có toan tính riêng của mình.

- Đó là ông thèm ăn gà hầm rồi!

Ngoài ra, trước khi Tết đến, Ngũ Lỗi cũng dự định tới đây để lấy một phần thức ăn trong hầm ngầm mang về để dành ăn Tết, hôm nay thì tiện cả đôi đường.

Tô Dĩnh hiểu điều này, bởi không phải ai cũng may mắn như Tô Dụ, tình huống mà Ngũ đại thúc nói mới là điều người bình thường... À không, chính xác hơn là người thường sẽ gặp phải.

Tuy nhiên, Tô Mậu lại có chút thất vọng. Kể từ khi chứng kiến kỹ năng b.ắ.n cung tuyệt vời của Ngũ đại thúc lần trước, trong lòng anh đã nảy sinh mong muốn được xem ông bắt thêm một con mồi nữa.

Lư Đản nhận ra sự buồn bã của bạn thân, lấy một quả hồng đông lạnh và một quả lê đông lạnh từ giỏ rồi chơi trò "tấn công" hai bên má của Tô Mậu.

Tô Mậu: "!"

Tô Mậu: "Dám đánh lén anh sao!!"

Trận chiến ném tuyết lập tức bùng nổ. Hai đứa trẻ nghịch ngợm bắt đầu đuổi nhau xung quanh Ngũ đại thúc, nhưng kỳ lạ là tất cả những quả cầu tuyết lại vô tình trúng vào Ngũ đại thúc.

Ngũ Lỗi: "..."

Mấy đứa nhóc, mấy đứa đã thu hút sự chú ý của chú rồi đó!!

Tô Mậu và Lư Đản đều đã bảy tám tuổi, với Ngũ đại thúc thì không còn dễ thương nữa nên ông rất dễ dàng chế ngự được hai đứa nghịch ngợm.

Tô Mậu và Lư Đản: "..."

Chúng ta quá yếu!

Đến lúc này, Tô Thành mới sực nhớ ra một chuyện...

Cậu nhóc ngạc nhiên hỏi: "Trời ơi, Ngũ đại thúc, trước đây chú có lén vào rừng bắt gà rừng không?!"

Ngũ Lỗi lập tức trở nên sâu sắc và lạnh lùng, nở một nụ cười bí ẩn kiểu "cháu hiểu mà".

Tô Thành che miệng: "Wow wow wow!"

Ngũ Lỗi trêu: "Cháu cũng đã ăn rồi đấy, nếu đại đội trưởng biết thì..."

Tô Thành vội hứa: "Cháu sẽ không nói! Cháu chắc chắn sẽ giữ bí mật!"

Thấy Tô Thành lo lắng như vậy, Ngũ đại thúc dịu dàng xoa đầu cậu nhóc và nói: "Chỉ đùa thôi mà."

Tô Thành thở phào nhẹ nhõm, vai cậu nhóc trùng xuống.

Chú chuột nhát gan chính là cậu ba Tô Thành đây-

Sau đó Ngũ Lỗi lại đậy tấm thảm cỏ lên miệng hầm và phủ thêm tuyết để ngụy trang rồi cả nhóm mới chia nhau hai giỏ hồng và lê đông lạnh, mỗi người mang một ít.

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Ngũ Lỗi không vội về thôn, vì đây là lần cuối cùng ông lên núi trong năm nên ông quyết định dẫn Tô Dĩnh và các em dạo thêm xung quanh.

Dù không biết bọn trẻ nhớ được bao nhiêu nhưng Ngũ Lỗi vẫn vừa đi vừa giới thiệu chi tiết về địa hình và khoảng cách, hướng đi từ đây về thôn Thanh Sơn. Ông còn truyền đạt thêm một chút kiến thức về săn bắn.

Loading...