Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:46
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần cuối Tô Mậu lên núi chơi là vào đầu tháng khi đi khám bệnh ở thôn bên, gần đây tuyết trên núi dày quá, cha mẹ không cho bọn trẻ lên núi chơi nên ba đứa nhóc trong nhà đang sắp phát chán.
Nhưng nếu có Ngũ đại thúc dẫn đường thì yên tâm hơn, vì ông rất quen thuộc với núi sau, lại biết dùng cung tên, vấn đề an toàn không phải lo, chắc mẹ Lưu Lan Hương cũng sẽ không ngăn cản. Nếu không, bỏ lỡ lần này thì Tô Mậu phải chờ đến mùa xuân khi tuyết tan mới được đi.
Tô Dĩnh suy nghĩ một chút, thấy đây là một cuộc trao đổi có lợi, nhưng để đảm bảo rằng Ngũ đại thúc không cho chó con ngủ trên giường nữa, cô giả vờ miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được, lát nữa ăn xong sáng cháu sẽ sang nhà tháo vỏ chăn."
Sau khi nói xong, Tô Dĩnh quay người dứt khoát rời đi, chỉ để lại cho Ngũ đại thúc một bóng lưng rất lạnh lùng.
Ngũ Lỗi: "..."
Ngũ Lỗi thở phào nhẹ nhõm.
Con bé nhà hàng xóm đáng sợ thật đấy!
Lúc này Ngũ Lỗi cảm thấy khâm phục góa phụ trẻ Lưu Lan Hương nhà bên.
Tuy nhiên ông không biết rằng, Lưu góa phụ cũng sợ con gái lớn của mình!
Trong bữa sáng, Tô Dĩnh kể lại tình huống ở nhà Ngũ đại thúc cho cả nhà nghe và không quên dạy dỗ các em trai.
Tô Dĩnh nói: "Thấy chưa, tại sao không được cho chó con ngủ cùng trên giường? Vì nó sẽ tè ra giường đấy!"
Tô Mậu và Tô Thành, những người hôm qua rất muốn ngủ chung với chó con: "..."
Chó con thật bẩn!
Còn Tô Dụ thì từ đầu đến cuối không hề có ý định này. Cậu đã quyết tâm rằng trước khi Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục được tắm lần đầu tiên trong đời, cậu sẽ không ngủ chung với chúng!
Sau đó Tô Dĩnh hỏi ý kiến Lưu Lan Hương về việc buổi chiều có thể để Ngũ đại thúc dẫn họ lên núi chơi hay không.
Kỹ năng b.ắ.n cung điêu luyện của Ngũ Lỗi lần trước đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lưu Lan Hương, thêm vào đó là việc ông có thể hạ gục một con heo rừng lớn. Điều này khiến Lưu Lan Hương cảm thấy an tâm về khả năng bảo vệ của ông.
Vì vậy Lưu Lan Hương đồng ý: "Đi đi, nhưng nhớ nhặt ít củi khô khi về nhé."
Trong thời tiết lạnh giá như thế này, củi khô không bao giờ là đủ.
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ lập tức tròn xoe mắt: "!"
Một niềm vui bất ngờ!!!
Nhưng Tô Dĩnh nói: "Muốn lên núi chơi à..."
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ gật đầu lia lịa: "Vâng vâng vâng!!!"
Rồi Tô Dĩnh nói: "Được, vậy lát nữa ăn xong phải mặc đồ ấm và giúp Ngũ đại thúc giặt chăn đệm đã nhé-"
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ: "..."
Haiz, giặt giũ thì mệt mỏi, nhưng được lên núi chơi thì vui vẻ, tất cả đều xứng đáng!
Là anh em tốt thì tất nhiên phải có phúc cùng hưởng, có hoạn cùng chia. Vì vậy sau khi ăn sáng, Tô Mậu vội "vèo vèo" chạy sang nhà Tô nhị bá.
Tô Mậu gọi Lư Đản ra và hỏi: "Lư Đản, chiều nay muốn lên núi chơi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-282.html.]
Lư Đản quay lại nhìn cha, ánh mắt nhỏ của cậu ấy toát lên vẻ 'rất muốn đi'.
Tô nhị bá nghe nói có Ngũ Lỗi, người giỏi săn heo rừng dẫn đường, nhanh chóng đồng ý.
Nhưng trong khi Tô Mậu không gặp trở ngại, Lư Đản lại gặp chút khó khăn.
Tô Mậu nói với Lư Đản: "Được rồi, em mau mặc thêm đồ rồi đến bờ sông lớn giúp Ngũ đại thúc giặt chăn đệm đi. Hôm qua chó con nhà chú ấy tè ra giường, đúng rồi, anh nói cho em nghe, đừng ôm chó con ngủ nhé, nguy hiểm lắm! Blah blah..."
Lư Đản: "..."
Hừm, tình anh em gì chứ, toàn chiêu trò thôi, hừ!
Dù biết bị lừa nhưng vẫn muốn rơi vào bẫy, bốn người anh em khốn khổ theo chị Tô Dĩnh đến bờ sông lớn.
Tất nhiên, Ngũ đại thúc cũng đi cùng, vì chó con không chỉ làm bẩn chăn mà còn cả đệm, để sớm giặt sạch, ông cũng tham gia.
Mọi người phân công rõ ràng, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản cùng chia sẻ một lỗ băng ở bờ sông lớn, chịu trách nhiệm giặt vỏ chăn, còn Ngũ đại thúc tự giặt đệm. Tô Dĩnh ở bên cạnh làm việc may vá và đối phó với các bà thím đến trò chuyện. Lưu Lan Hương một mình ở nhà trông ba chú chó, mọi thứ hoàn hảo.
Là một người đàn ông độc thân râu ria xồm xoàm, không có tiếng tăm tốt trong thôn, sự xuất hiện của Ngũ Lỗi bên bờ sông lớn ngay lập tức thu hút sự chú ý của các bà thím và các cô gái trẻ. Từ trước đến giờ, họ chưa từng thấy Ngũ Lỗi xuất hiện ở bờ sông, vì ông luôn thần bí, chỉ xuất hiện khi làm việc, không bao giờ đi loanh quanh trong thôn. Điều này khiến các bà thím hiếu kỳ kéo đến hỏi thăm không ngừng.
May thay, Tô Dĩnh nói chuyện rất giỏi, dễ dàng đuổi hết nhóm bà thím tò mò này đi.
Nhưng những cảnh vừa rồi cũng đủ khiến Ngũ Lỗi cắm đầu cắm cổ giặt đệm, trong lòng cảm thán, thật may là có cô bé nhà bên cạnh!
Nhiều người làm thì mạnh, với sự nỗ lực của tất cả, cuối cùng chăn đệm bẩn của Ngũ Lỗi cũng được giặt sạch trước bữa trưa. Khi họ về đến nhà Tô Dĩnh, Lưu Lan Hương vừa nấu xong bữa trưa.
Vì buổi chiều đám nhỏ sẽ lên núi, cần tiêu hao năng lượng nên Lưu Lan Hương hiếm khi cắt nửa cân thịt thăn heo để nấu một nồi lớn canh cải trắng.
Nhà Tô Dĩnh gần núi sau, bây giờ trời cũng tối sớm nên để tiết kiệm thời gian, Lư Đản ăn trưa ngay tại nhà Tô Dĩnh. Như thường lệ, Tô Mậu mang cơm sang cho Ngũ đại thúc rồi về nhà ăn cơm với cả nhà.
Nhưng sắp được đi chơi trên núi, tâm trí bọn trẻ đều không còn đặt vào bữa ăn nữa, năm chị em Tô Dĩnh "húp húp" vài miếng cơm rồi vội vã chạy sang nhà Ngũ đại thúc gõ cửa.
Cả bọn trang bị đầy đủ, chuẩn bị rất kỹ càng, nào là giỏ, liềm, dây thừng, tất cả đều mang theo.
Khi cửa nhà Ngũ đại thúc mở ra, cả bọn thấy ông cũng không thua kém gì. Ngoài d.a.o chặt củi, ông còn mang theo nửa giỏ tên nhọn.
Dù gọi là tên nhọn nhưng thực ra đó đều là những cành cây cứng mà Ngũ đại thúc tự đẽo gọt, phần đầu chỉ là một mũi gỗ nhọn, không có đầu kim loại nhưng vẫn đủ để đối phó với một số con thú nhỏ trên núi sau.
Sáu người tụ họp, phối hợp ăn ý, cùng nhau lén lút leo lên núi sau.
Chỉ có Ngũ Lỗi mới dám dẫn bọn trẻ lên núi vào lúc này. Thời tiết lạnh thấu xương, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng, chỉ cần đi sâu một chút là có thể lạc đường ngay. Nhưng cũng nhờ vậy mà không có ai lên núi vào thời điểm này nên Ngũ Lỗi mới dám dẫn bọn trẻ đến vùng núi sau để săn lùng mấy con vật đang chuẩn bị cho mùa đông.
Ngũ đại thúc chọn con đường khác so với những lối đi mà Tô Dĩnh và các em thường đi khi nhặt củi, ông đi vòng từ khu rừng nhỏ ở rìa thôn, đi đường xa hơn để vào sâu trong rừng.
Ngũ Lỗi dẫn cả bọn vòng vèo qua nhiều chỗ và nhanh chóng đến một thung lũng mà Tô Dĩnh và các em chưa từng biết đến. Tô Dụ ít khi phải đi xa như vậy, giờ cậu đã thấm mệt và thở dốc, may mà cả bọn kịp đến đích trước khi cậu kiệt sức.
Khi đến thung lũng, Ngũ Lỗi xem xét địa hình và cây cối xung quanh để định vị rồi tìm thấy một chỗ trũng. Tô Dĩnh và các em cứ tưởng Ngũ đại thúc sẽ bắt đầu săn bắn, nhưng ông lại lật tấm thảm cỏ dày dưới lớp tuyết.
Dưới tấm thảm cỏ ấy là một cái hầm ngầm khá lớn!
Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản: "?!"
Thật là cao tay... Thật là tuyệt vời...
Phải là người có tay nghề và lòng dũng cảm lớn mới dám đào và xây dựng một hầm ngầm ở vùng núi hoang vu thế này.