Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:41
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi các em về đến nhà, trước tiên đặt chó con xuống nền nhà chính vì ngoài sân quá lạnh đối với chúng, hiện tại chưa thể trở thành lãnh địa của chúng.
Tô Mậu và Lư Đản thì chơi với chó con trong phòng chính, còn Tô Dĩnh vào bếp chuẩn bị bữa ăn đầu tiên cho chúng sau khi đến nhà mới.
Thực ra chỉ là cháo nấu từ bột ngô và bột xương, không có trứng hay thịt gì cả, người còn chưa đủ ăn, sao mà cho chó ăn được, dù chúng có dễ thương đến đâu cũng không được. Nhưng giống chó lai ở thôn này rất dễ nuôi, cho gì ăn nấy, những con kén ăn thì chẳng sống nổi.
Chó con chưa từng rời khỏi sân nhà Trương lão đầu, khi vừa vào nhà Tô Dĩnh, chúng có chút không quen, đuôi cũng không còn vẫy mạnh như trên đường, nhưng sau khi tụm lại hít hít và l.i.ế.m khắp nơi, chúng nhanh chóng quen với môi trường mới.
Khi Tô Dĩnh mang cháo bột ngô và bột xương đến, những chú chó đã bắt đầu thử ăn thức ăn khô. Đầu tiên, chúng tiến tới ngửi, sau đó thử l.i.ế.m một chút, thấy mùi vị có vẻ ngon, bốn chú chó vội chen chúc ăn lấy ăn để.
Chó con ăn vội vàng, dùng sức đạp mạnh chân xuống đất, cố gắng dúi đầu vào chiếc bát nhỏ đầy cháo, m.ô.n.g còn vểnh cao lên, trông như muốn chui cả vào bát. Tô Dĩnh phải liên tục kéo chúng ra để chúng không tự làm ngạt khi ăn.
Nhìn chó con vui vẻ ăn, mấy đứa trẻ cũng thèm thuồng.
Tô Thành chép miệng hai cái rồi hỏi Tô Dĩnh: "Chị, cháo này có ngon lắm không?"
Tô Dĩnh: "..."
Tô Dĩnh trêu: "Hay là em thử một miếng?"
Không ngờ Tô Thành nghĩ một lúc rồi thực sự đưa tay vào bát ăn của chó.
Tô Dĩnh, Tô Mậu, Tô Dụ và Lư Đản: "..."
Nhưng ngay khi tay Tô Thành sắp chạm vào cháo, Tô Dĩnh đã đánh tay cậu nhóc lại.
Tô Thành ôm tay: "Á! Đau quá... đau quá..."
Tô Dĩnh mắng: "Nói thử thôi mà em cũng thử thật à? Không ngon đâu, chẳng có mùi vị gì cả, chó con vì chưa bao giờ được ăn ngon nên mới thấy món này ngon đấy!"
Tô Dĩnh không dám đùa với các em nữa, ai biết được khi nào một trong số họ lại suy nghĩ ngốc nghếch chứ. Cô nói: "Nếu mấy đứa đói thì vào bếp lấy khoai nướng mà ăn, chị đã chôn trong bếp rồi."
Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản nghe xong, chạy "vèo vèo" vào bếp bới khoai nướng. Khi bốn đứa trẻ xuất hiện lại, mỗi đứa đều cầm trong tay một củ khoai nướng to có màu đen lẫn đỏ.
Khi bốn chú chó con ăn no thì bốn cậu em của Tô Dĩnh cũng vừa ăn xong. Ai cũng cảm thấy rằng ăn cùng chó con thật sự ngon miệng hơn!
Nhưng khi Tô Dĩnh dọn bát cho chó, cô bỗng nhớ ra một việc, bèn hỏi: "Mấy đứa đã rửa tay trước khi ăn khoai chưa?"
Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản ngơ ngác: "Hình như chưa chị ơi?"
Nhưng Tô Dụ, người đã có kinh nghiệm với việc vuốt ve thỏ đã hiểu ngay ý của chị mình.
Tô Dụ run rẩy đưa tay lên mũi ngửi rồi: "Ọe..."
Tô Dụ lập tức biến thành tia chớp, lao ra sân rửa tay và súc miệng điên cuồng.
Còn Tô Mậu, Tô Thành và Lư Đản, sau khi chậm rãi ngửi tay mình cũng đồng loạt: "Ọe..."
Trời ơi! Sao lại có mùi nước tiểu nồng nặc thế này?!
Tô Dĩnh thương hại nhún vai với mấy đứa em.
Hôi là phải rồi, vì từ khi sinh ra đến giờ chó con chưa bao giờ được tắm mà-
Sau khi ăn no, mấy chú chó con bắt đầu ngáp liên tục, l.i.ế.m môi trong khi nhớ lại bữa ăn ngon lành, đôi mắt dần dần sụp xuống rồi chẳng mấy chốc đã nằm im không động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-280.html.]
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ nhìn hai chú chó Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục, còn Lư Đản thì ôm chó của mình về nhà. Tô Dĩnh cũng ôm chú chó thuộc về Ngũ đại thúc về nhà của ông.
Khi đồng chí Ngũ đại thúc Ngũ Lỗi thấy chú chó nhỏ mềm oặt, Tô Dĩnh có thể cảm nhận rõ ràng rằng trong mắt ông như b.ắ.n ra những tia pháo hoa rực rỡ.
Ngũ đại thúc cứng đờ người ôm lấy chú chó nhỏ của mình, lắp bắp nói: "Nhỏ, nhỏ quá..."
Tô Dĩnh gật đầu: "Vâng."
Rồi cô đưa cho Ngũ đại thúc túi cháo trộn bột xương và bột ngô: "Tháng đầu tiên cho chó ăn cháo này, mỗi ngày khoảng ba đến bốn lần, sau đó dần dần chuyển sang cho ăn những thứ giống như chúng ta. Chó con trong ba tháng đầu không được tắm, lời khuyên chân thành của cháu là đừng ôm ngủ, sẽ bị chó tè lên đấy."
Nhưng Ngũ đại thúc nheo mắt cười: "Ồ hê hê hê, ồ ha ha ha, a hê hê hê hê hê..."
Rõ ràng ông chẳng nghe thấy gì, mắt chỉ chăm chú vào chó con.
Tô Dĩnh thở dài trong lòng, xem ra Ngũ đại thúc không chỉ là người mê trẻ con mà còn mê thú cưng!
Dù sao nếu không biết cách chăm, chắc chắn Ngũ đại thúc sẽ hỏi nên Tô Dĩnh đẩy ông vào sân nhà, để túi cháo trên sân rồi quay về nhà.
Khi Tô Dĩnh về đến nhà, cô thấy ba cậu em ngốc đang nằm bò trên giường, chổng mông, mắt dán chặt vào hai chú chó con trong giỏ.
Cái giỏ mà Tô Dĩnh đan còn lót nhiều mảnh vải vụn không dùng được, hai chú chó Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục đang ngủ say trên những mảnh vải đó. Theo nhịp thở của Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục, bụng và lưng của chúng phập phồng lên xuống.
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ hết lần này đến lần khác đưa tay vuốt đầu chó con rồi lại vuốt đuôi chúng, không thể cưỡng lại được việc muốn vuốt ve.
Tô Dĩnh "bốp bốp bốp" ba cái, vỗ vào m.ô.n.g từng đứa em rồi ngoắc tay bảo chúng ra ngoài nói chuyện.
Khi ra đến sân, Tô Dĩnh nói: "Lúc chó con đang ngủ hoặc ăn thì không được vuốt ve, sẽ làm phiền chúng. Đợi chúng dậy rồi hãy chơi cùng chúng."
Ba cậu nhóc Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đành phải vừa đi vừa ngoái đầu lại, luyến tiếc ra sân chơi.
Nhưng chị em nhà Tô Dĩnh không biết rằng, mẹ của họ, đồng chí Lưu Lan Hương cũng lần đầu tiên nuôi chó con.
Khi thấy lũ trẻ đã ra ngoài, Lưu Lan Hương vốn đang nằm nghỉ trên giường đã lén mở mắt. Bà nhìn hai chú chó, quay lại rồi lại nhìn hai chú chó lần nữa. Cuối cùng bà không nhịn được, đưa tay sờ vào chúng!
Bà, Lưu Lan Hương, Lưu góa phụ đã chạm vào chó con, hề hề hề!
Chó con mềm mại, ấm áp, sờ vào thật thích, Lưu Lan Hương không kìm được đã vuốt ve rất lâu. Rồi khi nghe thấy tiếng Tô Dụ "thịch thịch" chạy vào nhà uống nước, Lưu Lan Hương vội vàng thu tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Dụ uống nước xong rồi nhanh chóng ra ngoài.
Lưu Lan Hương lén đưa tay lên mũi ngửi, ừm... thật sự có mùi hôi.
Khác hẳn với sự ấm áp như mùa xuân trong nhà Tô Dĩnh, lúc này các thành viên của đội săn đông thôn Thanh Sơn đang phải chống chọi với gió lạnh thấu xương, cõng nặng cá và thú săn.
Lần này đoàn người khá may mắn, có thể coi là thu hoạch đầy đủ, nhưng khi chỉ còn cách thôn Thanh Sơn khoảng hai, ba ngày đường, họ lại phải dừng lại ở thung lũng phía trước để tránh trận bão tuyết.
Phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu, người dẫn đầu đội săn đông thôn Thanh Sơn, sau khi phát hiện có một dòng suối nhỏ đóng băng ở phía trái của thung lũng bèn quay lại thông báo cho các thành viên trong đội, chia người đi lấy nước.
Là một trong những người trẻ nhưng không quá khỏe mạnh trong nhóm thanh niên và là anh vợ tương lai của phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu, đương nhiên Tô Mưu ủng hộ công việc của đội trưởng, chủ động tham gia vào những việc nặng nhọc như thế này.
Rất nhanh, một nhóm lấy nước gồm hơn chục người được thành lập tạm thời, do phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu dẫn đầu tiến về phía dòng suối.
Thực ra nếu không tìm thấy nước suối, họ sẽ ăn tuyết xung quanh. Nhưng giờ đã tìm thấy suối và lại đang trên đường về, không cần phải vội nên mọi người có thể thư thả ngắm nghía quanh dòng suối.
Trong tự nhiên, nơi dễ gặp thú nhất chính là gần nguồn nước, có lẽ nhóm lấy nước sẽ có thu hoạch bất ngờ.