Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 279

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:39
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những người nói "chịu thiệt là phúc" đều là những người không có sức mạnh để đối diện với quyền lực, đành phải nhẫn nhịn và tự an ủi mình để dễ chịu hơn. Nhưng thực ra không ai muốn chịu thiệt cả.

Vì vậy đối với chuyện hôm nay, dù mọi người không thể hoàn toàn ủng hộ hành động của Cung Thục Trân nhưng cũng không thể nói là cô ta sai.

Lúc này các bà thím và các cô gái nhanh chóng tìm mọi cách để kéo Tô Đại Trân lên, người thì nhổ lau sậy, người thì bện dây thừng, người thì tìm gậy dài.

Nhưng khi Tô Đại Trân được kéo lên bờ, cô ta đã rơi vào trạng thái mơ màng, không còn cảm giác gì nữa. Mọi người vội vã đưa cô ta về nhà.

Ở thôn mà xảy ra chuyện lớn như vậy, giữa mùa đông lạnh lẽo lại có người bị đá xuống sông, chắc chắn đại đội trưởng Vương Đại Lực phải đến xem xét, mà theo sau anh ta không lâu là Trương lão đầu mang theo hộp thuốc từ trạm y tế đến.

Khi đại đội trưởng Vương Đại Lực đến nơi, anh ta lập tức đóng cửa nhà Tô đại bá: "Mọi người về nhà hết đi, không có việc gì thì đừng lang thang ngoài đường! Trời lạnh thế này mà còn tụ tập làm gì..."

Thế là đám đông hiếu kỳ bên ngoài không thể nhìn thấy gì nữa, mọi người bắt đầu tản đi, Tô Dĩnh cũng phải dẫn ba em trai, ôm đống quần áo bẩn chưa giặt xong, tạm thời trở về nhà.

Nhưng Tô Dĩnh vừa về nhà không lâu đã lại bị gọi đi vì đại đội trưởng muốn cô đến để làm rõ tình hình. Thế là cô phải chịu đựng cơn gió lạnh thổi vù vù từ hướng Đông Bắc, vội vã quay lại nhà bác mình.

Khi vào đến nhà đại bá, Tô Dĩnh phát hiện ra rằng mấy bà thím, những người đã cùng cô giặt đồ và trò chuyện lúc sáng đều đã có mặt ở đó.

Sau đó đại đội trưởng Vương Đại Lực bắt đầu hỏi chuyện, mọi người đều kể lại tình hình thực tế. Đến khi xong xuôi thì cũng đã đến giờ ăn trưa, mọi người vội vã ra về.

Tô Dĩnh là người chuồn nhanh nhất, vì cô thật sự không muốn ở lại nhà đại bá thêm chút nào, quá xui xẻo.

Chiều hôm đó, chị em Tô Dĩnh lại trở lại bờ sông, nhanh chóng giặt sạch đống quần áo còn lại rồi mới trở về nhà. Trên đường về, họ nghe được kết quả xử lý vụ việc của Tô Đại Trân.

Dù đại đội trưởng Vương Đại Lực đã xử lý vụ việc trong kín đáo, nhưng có Lý đại thẩm "thần thông báo cáo" ở đó, bà ta chỉ cần đứng trên tường nhà mình là có thể nghe rõ mọi chuyện trong sân nhà Tô đại bá.

Lý đại thẩm nóng lòng muốn lan truyền chuyện rắc rối của nhà Tô đại bá nên trước bữa tối, gần như cả thôn đều biết chuyện. Nghe nói Tô Đại Trân sốt cao và hôn mê bất tỉnh nhưng Cung Thục Trân không bị trừng phạt gì cả, đại đội trưởng Vương Đại Lực phán quyết rằng Cung Thục Trân đã tự vệ chính đáng.

Với kết quả này, trong lòng ai nấy đều có một suy nghĩ...

Chuyện này chắc chắn chưa kết thúc!

Nhưng phải đợi đến khi Tô Đại Trân hồi phục đã, vì hiện tại một trong hai đối thủ đang thiếu mặt, vở kịch này không thể diễn tiếp. Nhưng dù sao cũng đang là mùa đông, mọi người ở nhà không có việc gì làm, mà dân thôn đều tỏ ra kiên nhẫn chờ đợi!

Một cô em chưa gả và một chị dâu mới vào nhà lại xảy ra chuyện như vậy, nhà Tô lão đại chắc chắn còn nhiều điều để xem.

Nhưng đối với chị em Tô Dĩnh, hiện tại điều quan trọng nhất không phải là xem chuyện nhà Tô đại bá mà là chờ đợi thành viên mới sắp đến... Trương Tiểu Ngũ và Trương Tiểu Lục... không, bây giờ nên gọi là Tô Tiểu Ngũ và Tô Tiểu Lục.

Tô Dụ, người nhỏ nhất trong nhà rất vui mừng vì cuối cùng cậu không còn là út trong nhà nữa!

Chị em họ có một đêm không mộng mị, thời gian nhanh chóng trôi qua đến sáng hôm sau, khi cả nhà còn chưa ăn xong bữa sáng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp của Lư Đản. Tô Dĩnh và các em vội vàng ăn xong bữa sáng rồi mang theo cái giỏ đã chuẩn bị sẵn, đến nhà Trương lão đầu ở trạm y tế.

Trên đường đi, Lư Đản có vẻ muốn nói gì đó nhưng do dự mãi, cuối cùng cũng hỏi.

Lư Đản hỏi Tô Dĩnh: "Chị Đại Nha, hôm qua chị Đại Trân thật sự bị chị dâu họ đá xuống sông à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-279.html.]

Hôm qua Lư Đản không đi giặt đồ bên bờ sông nên không thấy trực tiếp, nhưng khi nghe kể lại chuyện này, trong lòng cậu bé đã vô cùng chấn động.

Tô Dĩnh nghe xong, lắc đầu: "Không phải đẩy, mà là đá."

Lư Đản: "..."

Cậu ấy cảm thấy thà bị đẩy còn hơn!

Miệng của Lư Đản há to, sau một lúc lâu cũng không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Lư Đản thực sự không thể hiểu được, đây không phải là anh em họ xa mà là anh em ruột hai nhà, sao lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy?

Thấy Lư Đản im lặng không nói gì, Tô Mậu khều chị mình hai cái.

Tô Dĩnh nghĩ ngợi rồi hỏi Lư Đản: "Cha em đã nói với em rằng đừng dính líu vào chuyện nhà bác cả chưa?"

Lư Đản gật đầu: "Cha em có nói, nhưng cha không nói lý do. Nhưng chúng ta không phải là, là người thân sao, em chỉ nghĩ... chỉ..."

Tô Dĩnh lập tức ngăn lại: "Em đừng bao giờ có suy nghĩ nguy hiểm như vậy, đừng coi họ là người thân, hiểu không?"

Tô Dĩnh lại nhìn sang Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ: "Cả mấy đứa nữa, sau này nhìn thấy người nhà họ thì tránh xa ra. Và khi lên núi hoặc xuống sông chơi thì không được đi một mình, phải đi cùng ít nhất hai người. Người nhà họ tâm địa không tốt, nếu họ gây hại cho mấy đứa thì làm sao? Mấy đứa hiểu rồi chứ?"

Lư Đản cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn chưa được giải thích lý do.

Tuy nhiên Lư Đản biết rằng cha cậu ấy và Đại Nha sẽ không bao giờ làm hại cậu ấy, thế nên cuối cùng cũng gật đầu, cùng với Tô Mậu và các em tỏ ý mình đã hiểu.

Nhà Trương lão đầu nhanh chóng hiện ra, hôm nay là ngày mà mọi người đã hẹn để chia lũ chó con, mà Tô Dĩnh cùng các em là những người đến sớm nhất.

Khi nhìn thấy những chú chó con mềm mại lông xù đang lắc lư chiếc đuôi và chạy đến chỗ mình, quên hết chuyện nhà đại bá và Tô Đại Trân, giờ đây chẳng còn gì quan trọng nữa!

Có thứ gì đáng yêu hơn chú chó con của nhà mình không?

Không có đâu!

Sau khi đón mấy chú chó từ nhà Trương lão đầu và Trương đại lang về, Tô Dĩnh dẫn bốn cậu em ngốc nghếch, đúng vậy, những cậu em đang cười ngô nghê như bốn đống phân, vui vẻ về nhà.

Cái giỏ mà Tô Dĩnh mang theo ban đầu vẫn trống trơn, vì giờ đây, bốn cậu nhóc Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lư Đản đều đang ôm trong lòng mỗi người một chú chó béo mũm mĩm.

Nhà Tô nhị bá nhận nuôi một con, nhà Tô Dĩnh có hai con và một con là Tô Dĩnh ôm về giúp cho Ngũ đại thúc bên cạnh, tổng cộng là bốn con.

Thực ra Tô Dĩnh cảm thấy Ngũ đại thúc có vẻ mắc chứng sợ giao tiếp, dường như không thích tiếp xúc với người trong thôn lắm. Mặc dù tổ tiên nhà Ngũ đại thúc đều là người địa phương, nhưng hiện tại lại sống còn khó khăn hơn cả gia đình Tô Dĩnh vốn là dân ngoại lai.

Những chú chó con vừa tròn một tháng tuổi, tai vẫn còn mềm oặt, chưa dựng lên được, tiếng kêu cũng không rõ ràng, êm dịu và rất thân thiện với con người. Chó con còn tưởng rằng Tô Mậu và những người khác đang chơi đùa với chúng, không hề biết rằng chúng sắp rời xa mẹ Trương đại lang và ông nội Trương lão đầu để bước vào một gia đình mới.

Vì Tô Dĩnh và các em thường xuyên đến thăm Trương đại lang và những chú chó nên chó con không hề lạ lẫm, nằm trong lòng các em, hít hít và l.i.ế.m khắp nơi, tò mò về mọi thứ, phấn khích vô cùng. Chỉ cần lơ đễnh một chút là có thể bị dính đầy nước dãi thơm mùi sữa của chó con, đúng kiểu "nước dãi nhiều thì sợ gì ai".

Loading...