Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:33
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước mặt Tô Dĩnh có một cái giỏ lớn, bên trong đựng đầy xương sườn heo rừng và xương thỏ mà gia đình đã gặm sạch trong mấy ngày qua.
Vì món thịt thỏ xé và sườn nướng mà Tô Dĩnh làm lần trước quá ngon, sau đó cả nhà đã làm thêm vài lần. Mặc dù nói là mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhưng thực sự là quá ngon, họ không thể dừng lại được! Tuy nhiên, mấy con thỏ xám đã được ướp muối có thể bảo quản lâu nên về sau họ chỉ làm sườn nướng. Điều này khiến số lượng xương sườn heo rừng trong kho nhà Tô Dĩnh giảm dần...
Cuối cùng, tất cả xương đều đã được gặm sạch, rồi Tô Dĩnh rửa sạch phần muối bên ngoài, phơi khô rồi cất đi.
Những xương này được tích lũy đến nay để chờ xay thành bột xương cho mấy chú chó con bổ sung dinh dưỡng.
Dĩ nhiên, họ phải làm chuyện này giấu giếm không cho các thôn dân biết, nếu không sẽ khó giải thích nguồn gốc của xương. Có xương thì phải có thịt, mà thịt từ đâu ra? Ồ, là từ heo rừng trên núi, thế sao không đưa về đại đội chia cho cả thôn?
Thôi rồi, tiêu đời.
Vì vậy việc này Tô Dĩnh đã bàn bạc trước với vợ của đại đội trưởng, tức là Vương thẩm. Tô Dĩnh nói muốn mượn cối đá nhà họ vào sáng nay và đưa cho Vương thẩm mấy mảnh vải vụn còn lại trong nhà làm tiền trả trước.
Mấy mảnh vải vụn này được mua từ Triệu lão thái, giờ đây mẹ con Lưu Lan Hương đã dùng gần hết, chỉ còn lại một ít nhỏ để vá víu. Mùa đông này ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, chỉ có thể ngồi khâu vá, nên ngoài việc làm mười tấm lót và hai bộ quần áo nhỏ cho hai đứa trẻ của anh họ Tô Mưu, mẹ con Lưu Lan Hương còn làm rất nhiều đồ lót, tất, mặt giày và hai bộ đồ ngủ cho mỗi người.
Nói là đồ ngủ nhưng thực tế các chị em vẫn mặc bên trong áo khoác và quần bông, trước đây bên trong áo khoác và quần bông của họ chẳng có gì cả, trống rỗng, gió thổi vào rất dễ bị lạnh. Bây giờ có thêm một lớp áo mỏng, cảm giác an toàn hơn nhiều.
Hiện tại mấy chị em đã phân công nhau làm việc, Tô Dụ phụ trách đứng canh trước cửa nhà đại đội trưởng Vương Đại Lực, đề phòng người trong nhà bất ngờ bước ra và phát hiện bí mật của đống xương. Nếu có ai ra, Tô Dụ phải nhanh chóng báo tin cho mọi người rồi Tô Dĩnh sẽ lấy giỏ lúa mì khác ra để che đậy.
Anh ba Tô Thành đứng ở đầu ngõ bên ngoài nhà đại đội trưởng, quan sát xem có ai đi qua không. Còn Tô Mậu và Tô Dĩnh chịu trách nhiệm thêm xương mới vào cối đá và thu thập bột xương đã nghiền.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tô Dĩnh ra lệnh, mọi người bắt đầu phối hợp một cách yên lặng và có trật tự.
Hôm nay Ngũ đại thúc đến giúp một phần vì trước đó Tô Dĩnh đã giúp gia đình ông làm cải chua, ông từng nói nếu cần sức lực gì cứ đến tìm, phần khác là do món thịt thỏ xé của Tô Dĩnh quá ngon, Ngũ Lỗi cũng biết làm món này rất tốn công và gia vị nên ông đang cố gắng tỏ ra tử tế, mong rằng cô bé sẽ vui lòng làm thêm vài lần.
Ban đầu mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, vì xương đã được hầm và nướng, lại còn rửa sạch và phơi khô nên đã trở nên giòn hơn. Ngũ Lỗi không tốn nhiều sức để xay hết nửa giỏ. Nhưng khi mặt trời bắt đầu lên cao, cánh cửa lớn của nhà đại đội trưởng đột nhiên mở ra!
May mắn thay, người bước ra là Vương thẩm, cô ấy đã nhận được mấy mảnh vải từ Tô Dĩnh, giờ bữa sáng trong nhà đã xong bèn đến để hỏi xem mấy chị em có muốn ăn thêm gì không.
Vương thẩm cười thân thiện: "Sáng nay nhà thím hấp khoai lang, Đại Nha và mọi người có muốn ăn chút không?"
Vừa rồi mặc dù Tô Dĩnh rất nhanh tay rải lúa mì lên bàn đá nhưng vẫn bị cú xuất hiện bất ngờ của Vương thẩm làm cho hốt hoảng. Bây giờ tay phải cô đang run, phải giấu ra sau lưng rồi vội từ chối lời mời của Vương thẩm một cách lễ phép.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-276.html.]
Sau khi Vương thẩm rời đi, tất cả những người đứng trước cửa đều thở phào nhẹ nhõm...
Thật là kinh hãi!
Nhưng việc Tô Dĩnh thông báo trước với nhà đại đội trưởng và trả tiền đầy đủ vẫn có lợi. Sau đó người trong nhà đại đội trưởng sợ làm phiền họ xay lúa nên không ai ra ngoài cho đến khi họ nghiền xong hết xương.
Sức mạnh của Ngũ đại thúc rất lớn, khi họ hoàn thành công việc, mặt trời chỉ mới lên khoảng chín giờ sáng. Sau khi chào tạm biệt Vương thẩm, mọi người thuận lợi rời đi.
Ồ, không phải ai cũng suôn sẻ. Vừa rồi bé Vương Nha Nha đứng trước cửa nhà mình tò mò nhìn một lúc làm Tô Dụ sợ đến mức "vèo" một cái chạy ra ngoài ngõ khiến chị cả Tô Dĩnh âm thầm cười nhạo.
Khi mấy chị em về đến nhà, Tô Dĩnh đặt nửa giỏ bột xương vừa nghiền vào cạnh giỏ tre đã chuẩn bị sẵn cho hai chú chó con Tiểu Ngũ và Tiểu Lục.
Giỏ tre này do Tô Dĩnh tự tay đan. Trước đó cô không biết đan giỏ, mặc dù kiếp trước cô đã học cách đan từ Tô nhị bá, nhưng để không khiến mẹ Lưu Lan Hương nghi ngờ, hai ngày trước cô vẫn giả vờ đi dạo nhà Tô nhị bá và tiện thể dạy cho mấy đứa em.
Sau khi đặt bột xương vào chỗ, mấy chị em nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục đi ra ngoài, mang theo những chậu quần áo bẩn. Mẹ Lưu Lan Hương lại đến những ngày không được để bị cảm lạnh trong tháng. Mặc dù lần này bà không đau đến ngất xỉu nhưng cơ thể vẫn yếu, đang nằm nghỉ trên giường.
Khi mấy chị em đến bờ sông lớn ngoài thôn, ánh mặt trời vừa xua tan cái lạnh lẽo buổi sáng, Tô Dĩnh theo thói quen tìm một tảng đá tròn, ngồi xuống khâu vá, còn ba anh em Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đã quen thuộc bắt tay vào giặt giũ.
Phong trào con trai làm việc nhà đã lan rộng ở thôn Thanh Sơn, nhờ tỷ lệ kết hôn tăng rõ rệt trong mùa đông năm nay nên đang dần trở thành một hoạt động nuôi dạy con đặc trưng của thôn. Hiện tại có vài cậu bé đang giặt đồ bên bờ sông nên hành động của ba anh em không hề lạ mắt.
Hơn nữa gia đình Tô Dĩnh vốn là người ngoài, thực ra không thân thiết lắm với người trong thôn, cả mấy đứa trẻ cũng không chơi với bọn trẻ trong thôn. Ngay cả Tiểu Mã Ca cũng chỉ mới thân quen với Tô Dĩnh gần đây sau khi không đánh không quen biết.
Mùa đông, ngoài việc đến bờ sông giặt giũ thì không còn chỗ nào để giao lưu. Gần đây Tô Dĩnh và mấy em thường xuyên ra bờ sông nên các chị em nhà họ Tô đã dần quen với các bà thím và các cô dâu nhỏ trong thôn. Giờ đây, khi mọi người giặt đồ, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng kéo theo mấy chị em nhà họ Tô.
Lúc này mọi người đang bàn tán về việc đại đội sẽ phát bao nhiêu cân gạo sau Tết năm nay. Tô Dĩnh vừa khâu vá vừa hờ hững nói chuyện phiếm với mấy bà thím bên cạnh.
Nhưng chưa được bao lâu, Tô Dĩnh liếc mắt nhìn và phát hiện ra Tô Đại Trân đang ôm một đống quần áo bẩn cao hơn cả mình đến bờ sông...
Đúng lúc này, trong nhóm mấy bà thím đang nói chuyện với Tô Dĩnh có Lý đại thẩm, người sống cạnh nhà Tô đại bá. Bây giờ Lý đại thẩm không ưa gì người nhà Tô đại bá, bà ta nhìn về phía Tô Đại Trân rồi ghé tai mọi người nói chuyện.
Lý đại thẩm che miệng nói: "Cái cô con dâu mới (Cung Thục Trân) nhà Tô đại lão ấy, suốt ngày không làm việc nhà. Lần trước không phải Tô Đại Nghiệp bị đánh khi ăn trộm nhà Đại Nha sao, từ đó đến giờ chưa hồi phục, cô con dâu mới này lấy cớ đó để ở lì trong nhà không ra ngoài. Bảo là cưới con dâu về, không những không giúp đỡ việc nhà mà công việc của em chồng (Tô Đại Trân) lại nhiều hơn nữa!"
Lý đại thẩm tặc lưỡi hai tiếng: "Nói thật nhé, nhà họ không biết dạy con, cũng không biết chọn dâu, mắt nhìn thật kém..."