Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 274
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:29
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Lưu Lan Hương giao dịch với Ngũ Lỗi xong, quay về tiếp tục ướp muối thịt thỏ. Nhà vẫn là nhà, sân vẫn là sân nhưng trong nồi sắt lớn trong bếp đã lặng lẽ có thêm một miếng sườn.
Ở kiếp trước khi Tô Dĩnh trêu đùa cháu nhỏ đã học được cách làm món thịt thỏ xé, sử dụng đến hơn hai mươi loại gia vị để nấu. Nhưng bây giờ chắc chắn nhà cô không có đủ nhiều gia vị như vậy nên chỉ có thể dựa vào cảm xúc mà nấu thôi!
Bốn con thỏ rừng tươi mới được lột da và hơn mười cân sườn heo rừng, tất cả đều được cô thái thành từng khối lớn với đầy cảm xúc, sau đó cho vào nước lạnh đun sôi rồi vớt ra, dùng nước ấm rửa sạch kỹ lưỡng. Nước luộc trước đó trong nồi sắt lớn được đổ bỏ, trong nồi chỉ để lại một ít mỡ heo, hạt tiêu rừng, ớt, hành, gừng, tỏi rồi được xào lên cho thơm ngát.
Phải nói rằng, dù Tôn đại nương bên cạnh rất keo kiệt nhưng đối với những thứ bà ta cho là không đáng tiền thì lại rất hào phóng. Lần trước, Tô Dĩnh nhờ Tô Mậu mang hai cái xương lớn được thôn thưởng cho đến đổi lấy nửa chậu gừng của Tôn đại nương. Đến bây giờ đã hơn nửa tháng rồi mà nhà cô vẫn chưa ăn hết, hơn nữa gừng của Tôn đại nương có chất lượng rất tốt, vừa cay vừa mọng nước, khi bị cảm lạnh chỉ cần nhai sống một miếng là cảm thấy toàn thân ấm lên ngay.
Thực ra những gia vị cơ bản như hành, gừng, tỏi, nhiều nhà trong thôn đều trồng tại nhà. Chúng không chiếm nhiều diện tích, chỉ cần trồng ở gốc tường trước nhà là được. Khi trời trở lạnh vào mùa đông, hành và tỏi trong nhà Tô Dĩnh đều được đặt trong một cái chậu lớn ở cạnh bếp. Nếu giữ ấm tốt thì rất dễ sống, nhưng không hiểu sao nhà cô trồng gừng lại không sống được. Có lẽ nhà cô không có duyên trồng gừng.
Nhưng không sao, nhà Tôn đại nương bên cạnh có là được rồi.
Sau khi Tô Dĩnh xào cho các miếng thịt trong nồi sắt lớn thơm lên, cô lại đổ vào một muỗng nước tương và hai muỗng tương đậu nành mẹ Lưu Lan Hương tự làm rồi cho nước vào nấu với lửa lớn.
Mọi công việc trên bếp đã xong nhưng Tô Dĩnh không thể nào để bếp lại cho mẹ, vì trước khi thịt chín, mẹ cô có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào...
Nghĩ vậy, Tô Dĩnh kéo rèm bếp, gọi với vào phòng khách: "Em hai, em ba, em út, lại đây giúp chị một chút!"
Chị cả đã lên tiếng gọi, các em mau chóng chạy đến.
Anh hai Tô Mậu đại diện cho các em, hỏi: "Chị gọi chúng em làm gì vậy?"
Tô Dĩnh nhìn ra ngoài sân, thấy mẹ Lưu Lan Hương đã ướp xong hết thịt thỏ, giờ đang ngồi trong phòng khách khâu vá, chắc là đợi cô nhường bếp xong sẽ vào treo thịt thỏ lên xà bếp.
Tô Dĩnh nói với ba anh em: "Mấy đứa đi lấy chậu thịt thỏ ướp ngoài sân vào đây rồi vào hầm lấy số hạt dẻ rừng chưa bóc vỏ, chị cùng bóc với mấy đứa."
Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ lập tức đáp: "Dạ chị!"
Chị cả đã hứa rằng sau khi bóc hết hạt dẻ sẽ làm món bánh ngon cho các em nên ba đứa em rất hăng hái bóc điên cuồng. Cái bao lớn đầy hạt dẻ rừng giờ đã bóc được một phần ba, mặc dù số lượng chỉ là một phần ba nhưng ai đã từng bóc hạt dẻ rừng đều biết việc này rất khó khăn!
Ba anh em nhanh chóng mang chậu lớn vào nhà rồi đi xuống hầm lấy hạt dẻ rừng, còn Tô Dĩnh thì dùng một cây gậy dài treo bảy con thỏ đã ướp lên xà bếp, sau đó cả bốn chị em cùng bắt tay vào bóc hạt dẻ rừng.
Một giờ sau, thành quả rất đáng mừng, bốn chị em đã bóc được hơn nửa bát hạt dẻ rừng, nhưng vào lúc này, mùi thịt thơm phức từ nồi sắt lớn bắt đầu tỏa ra làm cho nước miếng của Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ chảy ròng ròng.
Anh ba Tô Thành không kìm được, hỏi: "Chị, trong nồi đang hầm thịt thỏ à? Sao mà thơm thế này?"
Lần trước Tô Thành ăn thịt thỏ là từ lâu rồi, thực ra anh ấy cũng không biết mình đã từng ăn thịt thỏ chưa, nhưng không ngăn cản được việc cảm thấy mùi thịt trong nồi thật thơm ngon!
Tô Dĩnh nhìn lên, thấy ba đứa em ngốc nghếch lộ ra ánh mắt mong chờ, mỉm cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng đáp: "Các em đoán xem?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-274.html.]
Ba anh em Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "..."
Ồ ồ ồ, có chuyện gì đây!!!
Tô Dĩnh cười bí ẩn không nói càng khiến cho ba đứa em ngốc nghếch suy nghĩ lung tung.
Sau đó Tô Dĩnh kéo rèm bếp ra, nhìn sắc trời bên ngoài, ước chừng đã đến giờ trưa bèn bảo ba anh em tiếp tục bóc hạt dẻ rừng, còn cô bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Nồi sắt lớn vẫn chưa hầm xong nhưng mùi thịt đã lan tỏa ra nhiều, Tô Dĩnh lấy nồi đá nhỏ dùng để nấu cháo trước đó múc vài muỗng nước dùng từ nồi thịt, thêm vào vài miếng cải thảo, một ít củ cải và ngô cắt thành đoạn ngắn, tất cả cho vào nấu chung.
Chỉ cần có dầu mỡ thì món gì cũng ngon, huống chi lần này Tô Dĩnh làm là món thịt hầm, nước dùng nấu rất đầy đủ gia vị. Chỉ khoảng hai mươi phút, một nồi lớn đồ hầm thơm phức đã xong, có cả món chính lẫn món phụ, tất cả đều từ một nồi mà ra.
Tô Dĩnh múc đồ hầm ra, gọi ba anh em vào phụ mang vào phòng khách rồi cả nhà bắt đầu ăn trưa cùng nhau.
Nhưng Lưu Lan Hương ăn hai đũa thì cảm thấy không ổn, bà hỏi: "Đại Nha, sao trong này không có thịt?"
Chẳng lẽ định để dành cho bữa sau? Nhưng con gái lớn của bà có phải là người tiết kiệm đến thế không???
Tô Dĩnh trả lời: "Thịt chưa làm xong mẹ ạ, con nghĩ ra một cách chế biến mới, tối nay sẽ cho mọi người thưởng thức."
Câu này không quá đột ngột vì Tô Dĩnh thường thích mày mò các món ăn mới nên Lưu Lan Hương không suy nghĩ nhiều.
Nhưng ba anh em Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ đều lén lút trao đổi ánh mắt trên bàn ăn, sau đó húp xùm xụp món hầm thơm phức.
Sau bữa trưa, cả nhà nghỉ ngơi một lát, sau khi Lưu Lan Hương tỉnh giấc là tiếp tục làm quần áo nhỏ cho các con bằng các mảnh vải vụn. Nào là tất, áo sơ mi nhỏ, quần ngắn, ghép nối lại với nhau thì dùng vải vụn làm rất hợp, dù sao mặc bên trong không cần quan tâm màu sắc, hơn nữa còn tiết kiệm hơn rất nhiều so với việc mua sản phẩm hoàn chỉnh.
Thực ra Tô Dĩnh là người đầu tiên trong năm người tỉnh dậy, nhưng sau khi tỉnh dậy, cô đã chạy thẳng vào bếp. Tô Dĩnh vừa trông bếp vừa đề phòng mẹ phát hiện ra tình trạng trong nồi, vừa dùng vải vụn làm tã và quần áo nhỏ cho hai đứa trẻ sắp sinh vào năm sau của anh họ Tô Mưu. Đây là việc cô đã hứa với anh họ từ lâu, vì vậy với trách nhiệm trăm bề này, không ngạc nhiên gì khi Lưu lão đầu bảo cô thiếu ngủ.
Chẳng bao lâu sau, ba anh em Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ cũng thức dậy rồi tiếp tục bóc hạt dẻ rừng cùng chị.
Mọi việc diễn ra đều đặn cho đến hai giờ sau, khi nước trong nồi sắt gần cạn, thịt bên trong cũng đã được hầm chín hoàn toàn.
Khi Tô Dĩnh mở nắp nồi sắt, hương thơm đậm đà từ thịt trong nồi "phụt" một cái tỏa khắp không gian, làm cả căn bếp tức thì trở nên thơm ngát.
Ba anh em Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ: "!!!"
Xong rồi... bọn họ lại đói rồi!
Tô Dĩnh nghĩ ngợi, dù sao giờ thịt đã hầm xong, mẹ cô cũng không thể biến nó lại thành thịt sống được, vậy nên cô quyết định... thà thú nhận còn hơn!
Tô Dĩnh múc mỗi người một bát nhỏ đầy xương sườn, trước tiên chia cho ba đứa em, sau đó cô tự mình mang một miếng sườn heo rừng đến phòng khách cho mẹ Lưu Lan Hương đang khâu vá. ... Khoảnh khắc căng thẳng và hồi hộp sắp đến rồi!!