Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 273

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:26
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Tô Dĩnh dẫn em hai Tô Mậu, nhét mỗi người một con thỏ còn sống vào trong áo bông lớn và chạy nhanh đến nhà Tô nhị bá.

Tất nhiên, trước đó Tô Dĩnh đã nhanh chóng lấy một lá thư nhỏ đầy những lời tình cảm quê mùa mà anh rể phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu đã gửi cho cô lần trước.

Tô Dĩnh dẫn theo em hai Tô Mậu, cả hai người còng lưng cúi đầu, giống như một bà lão đang mang thai, cuống cuồng chạy về nhà Tô nhị bá. Thật may là hầu hết thanh niên trong thôn đều đã đi săn đông nên bây giờ không có ai rảnh rỗi đi dạo bên ngoài, nếu không thì hai người họ chắc chắn mất mặt đến tận nhà bà cố.

Nhưng mà nói thật, có một con thỏ xám lông mượt, mập mạp trong lòng thì quả thật rất ấm áp, hai chị em hoàn toàn không cảm thấy lạnh lẽo, chỉ trừ mùi hơi khai ra thì không có gì khác.

Khi Tô Dĩnh dẫn Tô Mậu đến nhà Tô nhị bá, phát hiện cửa nhà mở toang, hai chị em từ ngoài sân nhìn vào, thấy Tô nhị bá đang vừa sưởi ấm vừa bóc hạt ngô trong phòng khách.

Tô Dĩnh gọi: "Nhị bá!"

Tô nhị bá ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai chị em, bèn nói: "Đại Nha và Tiểu Mạo Tử đến đó à, mau vào phòng khách sưởi ấm đi."

Mặc dù Tô Dĩnh đến là để lén lút gửi thư tình cho chị họ Tô Hương Tú, nhưng có phải Tô Dĩnh tỏ ra bối rối không? Tất nhiên là hoàn toàn không rồi, cô trực tiếp chạy vào phòng khách.

Sau khi vào nhà, Tô Dĩnh cùng Tô Mậu mở áo khoác bông của mình ra để cho Tô nhị bá nhìn vào trong.

Tô Dĩnh cười khúc khích: "He he, nhị bá, bác nhìn xem chúng cháu mang gì đến này?"

Tô nhị bá chỉ liếc mắt một cái, rồi gương mặt hiền lành biến thành vẻ kinh ngạc, sau đó nhị bá "vèo" một cái bật dậy từ trên đất, chạy ra ngoài đóng cổng lớn lại.

Khi Tô nhị bá quay lại phòng khách, thở hổn hển hỏi Tô Dĩnh và Tô Mậu: "Hai đứa lấy cái này ở đâu?"

Tô Dĩnh và Tô Mậu líu lo kể từ đầu đến cuối cho nhị bá nghe về sự việc hôm nay, đến nỗi nhị bá bắt đầu đau đầu mới hiểu ra được câu chuyện.

Tô nhị bá không biết nói gì!

Ông ấy... ông ấy... mấy đứa nhỏ nhà lão tam đúng là có vận may ghê gớm!

Chẳng lẽ chúng nó đã quét sạch ổ thỏ này? Công việc này làm thật quá tuyệt vời, nhị bá rất thích. Nếu không đến mùa xuân, chắc chắn đám thỏ hoang trên núi sẽ xuống phá hoại mùa màng. Ừm, làm tốt lắm, nhà mình còn có thêm một món ăn nữa.

Nghe hai đứa trẻ nói trong nhà còn vài con nữa, Tô nhị bá không khách sáo nữa, trực tiếp đưa tay kéo hai con thỏ con từ trong áo bông của Tô Dĩnh và Tô Mậu ra rồi thẳng tiến vào bếp, đi tìm Tô nhị đại nương.

Tô Dĩnh: Oh yeah!

Tô Dĩnh hỏi Tô Mậu: "Chị đi tìm chị Hương Tú nói chuyện, em có muốn đi chơi với Lư Đản không?"

Tô Mậu gật đầu: "Có, đi!"

Rồi Tô Mậu nhanh nhẹn chạy đến phòng Lư Đản.

Nhưng Lư Đản vừa nghe nói trong nhà có hai con thỏ hoang, vội kéo Tô Mậu đến bếp để nghịch thỏ, lại giúp ngăn cản bước chân của nhị bá.

Tô Dĩnh rất tự nhiên đến phòng Tô Hương Tú.

Sau khi vào phòng, Tô Dĩnh ngay lập tức đóng cửa lại, gọi một tiếng "Chị Hương Tú", sau đó "vèo" một cái lấy một phong thư tình đậm chất quê mùa của phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu từ phía sau lưng, nơi thường giắt d.a.o phay lớn ra.

Quả nhiên, người phụ nữ đang yêu là mù quáng, Tô Hương Tú vừa nhìn thấy bức thư, vội bỏ hết thỏ thẻ gì đó sang một bên, trong mắt chỉ có một con trâu!

Tô Hương Tú rút lá thư từ tay Tô Dĩnh, lập tức đọc trong phòng, thỉnh thoảng còn mỉm cười một cách kỳ quái và phát ra những tiếng cười "he he he" cực kỳ thấm người.

Tô Dĩnh đứng bên cạnh "chậc chậc" hai tiếng, không quấy rầy cô gái đang yêu đầy mùi vị này.

Hoàn thành nhiệm vụ nhỏ của mình, Tô Dĩnh không nán lại lâu, cô phải về nhà nhanh để tránh mẹ cô mang hết thịt thỏ đi ướp hết. Nhưng khi Tô Dĩnh và Tô Mậu rời đi, túi áo bông của hai chị em đã đầy ắp đậu phộng vừa rang mới ra lò.

Đúng vậy, đây chính là một trong những lễ vật năm mới của con rể tương lai Đại Hắc Ngưu dành cho nhị bá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-273.html.]

Lúc này đậu phộng là một thứ quý giá, có hàm lượng dầu cao và bổ dưỡng. Tuy nhiên đậu phộng thích hợp với khí hậu ấm hơn, còn ở đây thời tiết lạnh quanh năm, dù có trồng đậu phộng cũng không cho năng suất cao. Bây giờ bụng còn ăn không no, tất nhiên phải ưu tiên trồng lương thực trước, vậy nên mỗi năm đội chỉ dùng vài mẫu đất cát không tốt để trồng đậu phộng, đến Tết thì mỗi nhà chia được nửa cân, một cân. Bình thường họ không thể ăn đậu phộng.

Hai chị em Tô Dĩnh và Tô Mậu không nỡ ăn nhiều, mỗi người chỉ bỏ vài hạt đậu phộng vào miệng rồi không ăn nữa.

Khi về đến nhà, đồng chí Ngũ Lỗi đã sớm lấy lông mười con thỏ hoang rồi, còn Lưu Lan Hương đang ướp thịt thỏ trong sân nhà.

May quá...

Lưu Lan Hương vẫn chưa kịp ướp hết thịt thỏ!

Sau khi Tô Dĩnh và Tô Mậu kể lại chuyện đậu phộng mà nhị bá cho, Tô Dĩnh nhanh chóng nói với Lưu Lan Hương: "Mẹ! Mẹ! Con chắc chắn hôm nay Ngũ đại thúc muốn ăn thịt thỏ, thế nên mình làm luôn một con thỏ hoang đi, dù sao cũng mất công đốt một nồi củi."

Lưu Lan Hương nghĩ ngợi, có chút tự phụ nói rằng, bây giờ nhà mình thực sự không thiếu thịt, dường như không cần thiết phải để dành tất cả thịt thỏ đến Tết, hơn nữa hôm nay Lưu lão đầu... À không, là Lưu thần y cũng nói bọn trẻ cần ăn nhiều thịt hơn, vì vậy Lưu Lan Hương hơi nghiến răng một chút, hiếm khi không lải nhải mà đồng ý.

Tô Dĩnh: "..."

Trời ơi, mẹ cô không phản đối!

Cô đã chuẩn bị cả một bụng lý lẽ rồi!!

Tô Mậu nhảy cẫng lên tại chỗ: Oh yeah yeah!

Tô Mậu vội vàng chạy vào phòng khách báo tin vui cho các em.

Có chuyện vui thế này, tất nhiên Tô Dĩnh không trì hoãn, cô quyết định hôm nay sẽ giải quyết xong món thịt thỏ để phòng ngừa mẹ cô đổi ý.

Tô Dĩnh bắt đầu rửa tay, sau đó nhấc bốn con thỏ đã cạo lông từ chậu lớn trên mặt đất lên, thăm dò nói: "Mẹ, vậy con đi nhóm lửa nhé?"

Lưu Lan Hương vừa run tay vừa ướp muối thịt thỏ, vừa cứng đầu không thèm nhìn con thỏ nhà mình sắp vào nồi, sau đó vẻ mặt thản nhiên đáp lại: "Ừ."

Tô Dĩnh: "..."

A a a a a, mẹ cô thay đổi rồi!!!

Còn chờ gì nữa?

Bắt tay vào xé thịt thỏ thôi!

Nhưng vừa xách thỏ vào bếp, Tô Dĩnh nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Tô Dĩnh nói: "Mẹ, con quên mất, hôm nay trong giỏ của con còn một con thỏ hoang nữa. Hay mẹ mang đến cho Ngũ đại thúc để chú ấy cũng lột da luôn, nếu không sau này thỏ c.h.ế.t hẳn rồi mới làm thịt thì sẽ có mùi tanh."

Tô Dĩnh vừa nói, Lưu Lan Hương lập tức nhớ ra chuyện này, đúng rồi, thật ra hôm nay họ bắt được tổng cộng mười ba con thỏ hoang, lúc đầu đã bắt được một con rồi!

Vì vậy Lưu Lan Hương vội lấy con thỏ xám lớn còn sống sót ra khỏi giỏ của Tô Dĩnh rồi chạy thẳng sang nhà Ngũ Lỗi.

Đúng là quen đường rồi không ngại lối đi, nhiều lần đi lại, Lưu Lan Hương đã quên cả buồn.

Ngũ Lỗi là ai? Bây giờ trong lòng Lưu Lan Hương chỉ có lão Ngũ nhà bên cạnh biết g.i.ế.c heo, làm thịt thỏ con.

Lưu Lan Hương lao ra khỏi cổng, nhưng Tô Dĩnh đứng trong sân bắt đầu do dự.

Cô có nên... nên... nên không?

Thời gian không chờ đợi ai, cơ hội qua đi sẽ không trở lại, mặc dù khi ăn chắc chắn sẽ bị phát hiện và có khả năng rất lớn sẽ bị mẹ chửi, nhưng mẹ ruột nhà cô thì sợ gì, chẳng lẽ còn đánh c.h.ế.t cô được?

Vì vậy Tô Dĩnh quay người một cái rồi "vèo" một cái chui vào hầm nhà mình, lấy ra một miếng sườn heo rừng nặng cả chục cân rồi nhanh chóng chui vào bếp.

Dù sao cũng phải luộc, chi bằng luộc luôn một thể!

Loading...