Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:19
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếp theo là hai người có bệnh trong nhà. Viêm dạ dày của Lưu Lan Hương đã giảm đáng kể nhờ vào việc ba bữa ăn gần đây được duy trì ổn định và có thêm lương thực cũng như thịt. Tuy nhiên, một khi đã mắc phải bệnh dạ dày thì rất khó hồi phục hoàn toàn nên cần phải tiếp tục chú ý và chăm sóc, tránh để bị cảm lạnh.

Còn Tô Dụ, người yếu đuối nhất trong nhà, theo đánh giá ban đầu của Lưu lão đầu, tình trạng suy dinh dưỡng của cậu đã được cải thiện rất nhiều, nhưng do yếu từ trong bụng mẹ, không có cách nào khác ngoài việc bồi dưỡng tốt và tập thể dục nhiều hơn, điều này cũng cần thời gian.

Sau khi kiểm tra sức khỏe xong cho cả năm người, Lưu Lan Hương dẫn các con trở về nhà, mà trước khi rời đi, bà còn nói rằng họ sẽ trở lại vào mùa xuân năm sau.

Dù Lưu Lan Hương có tiết kiệm đến đâu nhưng bà cảm thấy rằng ông lão này thực sự có trình độ. Những triệu chứng mà Lưu lão đầu nói về tình trạng của bà đều rất chính xác, thậm chí còn chính xác hơn cả bác sĩ ở bệnh viện huyện, vậy nên vì sức khỏe của các con, bà sẵn lòng bỏ ra vài chục cân lương thực.

Nếu như mọi năm, chắc chắn Lưu Lan Hương sẽ không đủ tự tin như vậy, vì hàng năm mỗi khi xuân về, gia đình bà cũng như những hộ khác trong thôn đều phải vay lương thực từ đại đội. Nhưng năm nay... sau khi kiểm kê lại hầm lương thực của nhà mình vài ngày trước, Lưu Lan Hương cảm thấy mình như đang bay trên mây!

Tất nhiên, Lưu lão đầu cũng rất hài lòng với kết quả này. Ông ta làm nghề này, cốt yếu là nhờ kỹ thuật vững vàng cũng như danh tiếng và khách quen. Khi danh tiếng của ông ta được truyền bá rộng rãi, càng nhiều người cần đến ông ta, ông ta càng an toàn và cuộc sống của ông ta càng trở nên tốt đẹp hơn.

Con người không nên sợ chuyện đời, nếu không sẽ chẳng ai nhớ đến ông ta, chẳng ai biết ông ta là ai. Một ngày nào đó, ông ta có lặng lẽ qua đời trong cái túp lều tồi tàn này cũng chẳng ai hay biết. Ông ta đã sống đến tuổi này rồi, còn gì mà không nhìn thấu được nữa? Nguy cơ và cơ hội luôn đi đôi với nhau. Lưu lão đầu vui vẻ chọn hai bắp ngô nặng trĩu bỏ vào nồi luộc.

Lần này đại đội tặng cho Tô Dĩnh phần thưởng là những bắp ngô chắc chắn và chất lượng. May mà răng của Lưu lão đầu còn tốt, nếu không khó mà nhai nổi những bắp ngô già thơm ngon này.

Lưu lão đầu mất cả nửa ngày mới ăn hết hai bắp ngô to. Ông ta tiện tay ném bã ngô vào lò lửa làm chất đốt rồi vừa ngâm nga vừa luyện Ngũ Cầm Hí trong căn lều rách nát của mình.

Cuộc đời của Lưu lão đầu thực sự khá tự do, nhưng cuộc sống không bao giờ hoàn hảo, trong lòng ông ta vẫn tồn tại một niềm tiếc nuối nhỏ.

Khi rời khỏi nhà, Lưu lão đầu đã chủ động yêu cầu con trai mình đăng báo cắt đứt quan hệ với ông ta để bảo vệ vợ già và cháu nhỏ. Nhưng trong họa có phúc, vì con trai của ông ta không có năng khiếu, không theo nghiệp của ông ta nên mới có thể ở lại trong thành phố.

Lúc còn trẻ, Lưu lão đầu chán ghét phiền phức nên không nhận đồ đệ. Điều này dẫn đến việc những gì ông ta học được có khả năng sẽ không được truyền lại.

Đến cuối đời, Lưu lão đầu mới nhận ra đây có lẽ là một sự nuối tiếc nên gần đây ông ta mới bắt đầu viết cuốn "Lưu Thị Y Kinh" này.

Trong cuốn sách có rất nhiều lý thuyết của các bậc tiền bối mà ông ta đã hệ thống hóa, nhưng đồng thời cũng có nhiều kinh nghiệm cá nhân của ông ta khi gặp phải những ca bệnh khó chữa và phương pháp điều trị các loại bệnh đau nhức.

Y học, xét cho cùng vẫn là một kinh nghiệm khoa học. Những kinh nghiệm của tiền nhân không thể nói là hoàn toàn đúng nhưng chúng có ý nghĩa hướng dẫn mạnh mẽ cho thực tiễn của hậu thế. Vì vậy những kinh nghiệm của Lưu lão đầu thực sự rất quý giá.

Hiếm khi nào Lưu lão đầu vừa luyện Ngũ Cầm Hí vừa thả hồn đi nơi khác.

Ban đầu trong đầu ông ta là năm con vật nhỏ đáng yêu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không ngừng liên tưởng đến cậu bé vừa rồi dưới chân mình.

Lưu lão đầu nhớ lại cảnh khi Tô Mậu và Tô Thành vừa bước vào căn lều tồi tàn của ông ta đã nhìn chằm chằm vào hàng thịt khô với vẻ thèm thuồng đáng yêu rồi lại nghĩ đến hình ảnh Tô Dụ ngồi lọt thỏm bên cạnh ông ta, lật sách một cách nghịch ngợm, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Trong khi đó, trên đường về nhà, Tô Dụ cũng đang mải suy nghĩ. Tuy nhiên cậu không nghĩ đến Lưu lão đầu mà là cuốn "Lưu Thị Y Kinh*" mà ông ta viết.

Cuốn sách ấy không có nhiều trang, Tô Dụ đã lật qua hết và ghi nhớ toàn bộ vào đầu, nhưng Lưu lão đầu vẫn chưa viết xong...

Với một người từng là học bá như Tô Dụ, cậu có chút ám ảnh về việc đọc sách, một khi đã bắt đầu đọc một cuốn sách thì nhất định phải đọc hết mới thấy cuộc đời trọn vẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-270.html.]

Nhưng Lưu lão đầu chưa viết xong, mà giữa cậu và ông ta còn ít nhất là một mùa đông dài.

Vì vậy Tô Dụ rất khó chịu, khó chịu đến mức bứt rứt không yên, rồi đột nhiên cậu ngã nhào xuống tuyết, ngay đúng chỗ mà lần trước cậu đã ngã trên đường về nhà.

Sau khi ngã, Tô Dụ lại nằm im không nhúc nhích, đầu cứ nhìn chăm chăm vào một cái rễ cây phía trước với biểu cảm kinh ngạc sống động trên khuôn mặt.

Tô Dĩnh đi sau cậu: "..."

Cảnh này quen thuộc quá!

Lần này Tô Dĩnh không cần suy nghĩ nhiều, lập tức lao đến chỗ rễ cây với tốc độ nhanh nhất có thể!

Và đúng như dự đoán, trong vòng tay cô, ngoài đống tuyết lạnh giá còn có một con thỏ béo mập!

Trời ơi... Vận may của em trai cô lại tới nữa rồi!

Lúc này Tô Dụ đã bình thản tự mình đứng dậy và phủi sạch tuyết trên chiếc quần bông nhỏ của mình.

Hừ, khả năng hành động của cậu có thể kém, nhưng vận may thì tuyệt vời!

Nhưng lúc này, Lưu Lan Hương, Tô Mậu và Tô Thành vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước việc bắt được con thỏ béo.

Lưu Lan Hương kinh ngạc: "Trời ơi, thật sự có thể bắt được thỏ à?!"

Tô Mậu và Tô Thành nhảy cẫng lên vui mừng: "Ô la la, có thỏ rồi! Là một con thỏ béo!!"

Lúc này gia đình họ đang trên đường về nhà, đã khoảng 9 giờ sáng. Nếu có ai đó đi lại giữa hai thôn, họ cũng sẽ tình cờ gặp trên đường. Để tránh gặp rắc rối và vì những ngày gần đây không có tuyết rơi, Lưu Lan Hương dẫn các con đi đường núi.

Hơn nữa mấy đứa trẻ đã mấy ngày không được lên núi chơi, nhân lúc này Lưu Lan Hương cũng ở đây, dẫn chúng đi chơi một chút để sau này chúng không tự mình lên núi chơi, sẽ không an toàn hơn.

Ban đầu cả năm người đang đi rất bình thường, nhưng không ngờ vừa đến chỗ này lại xảy ra một biến cố đáng mừng như vậy!

Tô Dĩnh cầm con thỏ béo trong tay, cảm thấy nó còn béo hơn con thỏ lần trước mà họ đã bắt được.

Vì vậy Tô Dĩnh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Lưu Lan Hương: "Mẹ, lần trước con với em út cũng bắt được thỏ ở chỗ này, mẹ nghĩ có thể gần đây có một cái hang thỏ không?"

Thỏ là loài động vật sống theo bầy đàn, đáng yêu vô cùng. Chúng chủ yếu ăn cỏ nhưng cũng thường lén ăn trộm hoa màu trong ruộng, chẳng hạn như dây khoai lang. Và thỏ thì nổi tiếng với câu "thỏ khôn có ba hang", vì vậy Lưu Lan Hương không dám chắc liệu gần đó có hang thỏ mập mạp nào không.

Dù vậy cả nhà vẫn quyết định thử tìm kiếm, vì nếu bắt được thỏ thì sẽ có được mấy món thịt ngon.

Vì thế cả gia đình nhanh chóng phân công công việc. Nhiệm vụ của Tô Dụ là ôm con thỏ ở nguyên tại chỗ trong khi những người khác chia nhau đi tìm.

Loading...