Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:13
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng nay, phó đoàn trưởng Trương được đoàn trưởng dẫn đến nhà bố vợ tương lai, mang theo rất nhiều quà Tết. Tuy nhiên, Tô nhị bá mặt cười tươi nhận hết quà nhưng không cho phó đoàn trưởng Trương nhìn thấy dù chỉ là một ngón tay của Tô Hương Tú. Lòng phó đoàn trưởng nóng như lửa đốt, như có hàng trăm con kiến bò khắp người! Anh ấy vội vàng viết một lá thư tình quê mùa, mang ngay đến nhà Tô Dĩnh.

Nhưng phó đoàn trưởng Trương không ngờ rằng trời có đường tuyệt ngưu, hu hu hu...

Nhìn thấy mắt phó đoàn trưởng Trương đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã như đang yêu đương nhưng phải chịu đựng cái lạnh của mùa đông, Tô Dĩnh cũng không đành lòng. Anh chàng này khổ sở quá!

Thực ra kiếp trước chị họ của Tô Dĩnh và phó đoàn trưởng Trương cũng từng trải qua tình cảnh này, nhưng đến cuối năm sau thì được "giải phóng". Nhị bá lo lắng rằng phó đoàn trưởng Trương và chị họ của cô có thể làm chuyện lỡ làng, nhưng may mắn là đầu năm sau chị họ sẽ tròn mười tám tuổi. Vì vậy vào cuối năm sau, nhị bá sẽ không còn khắt khe với hai người nữa.

Dù thế nào đi nữa, hiện giờ phó đoàn trưởng Trương vẫn trong tình trạng "cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực" nên Tô Dĩnh quyết định tiếp tục giúp đỡ anh ấy.

Tô Dĩnh ho khan hai tiếng rồi nói: "Thật ra bị nhị bá đánh vào m.ô.n.g cũng không phải không chịu được, chỉ là..."

Phó đoàn trưởng Trương nhìn chăm chăm vào hai ngón tay của Tô Dĩnh đang chà xát vào nhau như chân ruồi... Anh ấy lập tức hiểu ý!

Phó đoàn trưởng Trương đưa tay ra: "Em đợi chút nhé!"

Nói xong, phó đoàn trưởng Trương quay người chạy đi, nhưng khi chạy được một đoạn thì lại "quay xe" trở lại, đặt vào tay Tô Dĩnh một tờ phiếu năm hào, nói: "Đây là tiền cọc đó!"

Rồi "vù" một cái chạy mất hút.

Tô Dĩnh nhìn tờ phiếu năm hào trong tay, hài lòng gật đầu. Anh rể tương lai của cô đúng là hiểu chuyện!

Trước đây khi nhị bá chưa phát hiện ra, mỗi lần Tô Dĩnh giúp phó đoàn trưởng Trương gửi thư đều nhận được năm hào, bây giờ còn có thêm lời đe dọa đánh vào m.ô.n.g nên tất nhiên giá cả phải tăng lên một chút.

Tô Dụ: "..."

Chị gái mình thật biết cách kiếm tiền!

Phó đoàn trưởng Trương hành động rất nhanh, sau khi trở về chỗ đóng quân tạm thời của đơn vị, anh ấy đã lục soát một hồi, mục tiêu đầu tiên là đoàn trưởng, sau đó là các chiến hữu. Khi phó đoàn trưởng Trương xuất hiện trở lại trước cửa nhà Tô Dĩnh thì chỉ mới 15 phút trôi qua.

Tô Dĩnh và Tô Dụ vừa mới rửa mặt xong, đang đun nước nóng trong bếp, nghĩ xem sáng nay ăn gì. Nghe thấy tiếng gọi của phó đoàn trưởng Trương, cả hai bèn lon ton chạy ra.

Khi đó phó đoàn trưởng Trương giống như đang làm ảo thuật, đầu tiên nhét vào tay Tô Dĩnh một túi lớn bánh quy rồi là mấy gói mì ăn liền, hai hộp thịt hộp, một hộp cam hộp ngâm đường. Tô Dĩnh cầm không xuể nữa, nhưng không sao, đã có Tô Dụ. Sau khi cả hai tay đều đã đầy ắp, phó đoàn trưởng Trương còn lấy ra mấy viên kẹo trái cây, tìm mãi rồi nhét vào túi áo bông của Tô Dĩnh.

Phó đoàn trưởng Trương đỏ mặt ngượng ngùng hỏi: "Đủ, đủ rồi chứ?"

Tô Dĩnh thầm nghĩ phó đoàn trưởng đúng là thật thà, cô vốn chỉ định đòi thêm năm hào...

Nhưng rồi cô nhanh chóng trả lời: "Đủ rồi, đủ rồi, anh rể cứ yên tâm, sau chuyến săn đông này về, chắc chắn anh sẽ nhận được thư hồi âm của đồng chí Tô Hương Tú!"

Nghe cô bé gọi mình là "anh rể", phó đoàn trưởng Trương vui sướng, mặt mày đang u ám lập tức trở nên rạng rỡ, ánh nắng chan hòa. Anh ấy lấy ra một bức thư đã được ủ ấm trong túi, trịnh trọng kẹp vào nách Tô Dĩnh rồi mãn nguyện rời đi.

Còn Tô Dĩnh, cô có phải kiểu người có đồ ăn ngon mà cất đi không ăn không? Chắc chắn không phải rồi, cô lập tức xé một gói mì ăn liền, cho vào nồi.

Thời điểm này mì ăn liền vẫn chưa phổ biến, ở Cung Tiêu Xã bán rất đắt, còn cần phiếu lương thực, không hề thực tế bằng việc mua gạo. Lần trước Tô Dĩnh đã thấy ở Cung Tiêu Xã nhưng không mua về.

Mì ăn liền chín rất nhanh, chỉ cần đảo qua trong nước nóng vài lần là đã chín. Tô Dĩnh vớt mì ra để sẵn, sau đó thái một đống củ cải để thêm vào nồi.

Tối qua cả nhà đều ăn no nê, giờ đã là giữa buổi sáng, một gói mì ăn liền chia cho cả nhà là đủ, thêm ít củ cải để thông khí, thật hoàn hảo.

Trong khi Tô Dĩnh chú ý đến lửa trong nồi, Tô Dụ ở bên cạnh nhặt nhạnh những tờ giấy gói mì mà chị vừa xé ra.

Tô Dụ đọc những dòng chữ trên túi mì: "Mì ăn liền vị gà... Sao gọi là mì ăn liền nhỉ? Mà trong này đâu có canh gà?"

Tô Dĩnh trả lời: "Ý là mì có vị canh gà chứ trong túi không có canh gà thật đâu. Thực ra mì chỉ được chiên khô sẵn rồi, lúc ăn không cần nấu cũng được, chỉ cần ngâm nước nóng là ăn được ngay, rất tiết kiệm thời gian nên mới gọi là mì ăn liền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-267.html.]

Nghe xong, Tô Dụ mở to mắt gật gù, như vừa khám phá ra một điều mới lạ. Thì ra mì còn có thể ăn theo cách này, thật là kỳ diệu!

Khi những sợi củ cải cũng đã chín, Tô Dĩnh đập thêm một quả trứng vào nồi, sau đó vừa múc mì ra vừa bảo Tô Dụ đi gọi mọi người dậy ăn sáng.

Đêm qua Lưu Lan Hương quá phấn khích, sáng nay phó đoàn trưởng Trương gọi cửa hai lần cũng không tỉnh, bây giờ mới bị con trai nhỏ lay dậy thì mới phát hiện ra sáng nay Đại Nha nấu mì?

Lưu Lan Hương xót xa muốn khóc: "Mì, mì làm từ bột mì trắng ư?"

Tô Mậu và Tô Thành thì rất phấn khởi. Mì trắng hả? Lần cuối cùng họ được ăn món này là khi nào nhỉ?

Nhưng nhìn thấy mẹ không chung cảm xúc với mình, hai anh em cố gắng giữ mặt nghiêm, không dám thể hiện sự vui mừng chút nào. Nhưng khóe miệng của họ cứ tự động muốn nhếch lên! Đáng ghét, không được nhếch lên! Nếu còn nhếch lên có thể sẽ bị đánh vào mông!

May mà Tô Dĩnh nhanh chóng giải thích: "Không phải mì nhà mình, là mì của anh sắp làm chồng của chị Hương Tú đưa đến, gọi là mì ăn liền, có nhiều gói lắm, con chỉ nấu một gói thử thôi."

Lưu Lan Hương thở phào nhẹ nhõm, không phải mất tiền là tốt rồi...

Nhưng ngay sau đó, Lưu Lan Hương lại lưỡng lự: "Nhưng, nhưng chị họ con và cậu ấy còn chưa làm lễ cưới, mình nhận đồ của người ta như vậy không, không phải phép..."

Lúc này Tô Dĩnh đã múc mì ra cho mọi người, nhẹ nhàng nói: "Ồ, không phải nhận không đâu mẹ, con đưa thư tình giúp anh rể mà."

Lưu Lan Hương: "..."

Nếu không phải mì trắng quá quý giá, chắc chắn Lưu Lan Hương đã phun hết chỗ mì trong miệng ra rồi.

Tô Mậu và Tô Dụ sợ hãi không dám nói gì.

Nhưng sau khi Tô Thành húp một miếng canh củ cải thì hỏi: "Thư tình là gì ạ?"

Lưu Lan Hương: "..."

Lưu Lan Hương ngập ngừng, ngại không biết giải thích thế nào.

Tô Dĩnh thì bình tĩnh giơ một ngón tay lên, đưa trước mặt Tô Thành, bảo: "Nhìn vào đây."

Tô Thành: "?"

Tô Thành không hiểu, nhưng theo thói quen, anh ấy ngoan ngoãn nhìn chằm chằm vào ngón tay của Tô Dĩnh.

Sau đó Tô Dĩnh bắt đầu vẽ những vòng tròn nhỏ quanh ngón tay của mình: "Em không nghe thấy gì, không nghe thấy gì, em không nghe thấy gì..."

Cứ như thế thì thầm khoảng một phút, mắt của Tô Thành đã trở nên mờ mờ như xoáy lốc.

Tô Thành lơ mơ: "Thư, thư gì chứ? Mì ăn liền ngon thật!"

Lưu Lan Hương, Tô Mậu và Tô Dụ: "..."

Được rồi.

Nhưng Lưu Lan Hương vẫn dặn: "Con phải cẩn thận, nếu họ hẹn chị họ con ra ngoài thì đừng có làm đấy!"

Tô Dĩnh đáp: "Con biết rồi, chỉ truyền tin thôi, không gọi ra ngoài."

Mấy người trẻ bây giờ quá bốc đồng, cô cũng sợ họ làm chuyện dại dột mà hối không kịp.

Khi cả nhà ăn gần xong, loa phóng thanh lớn của thôn lại vang lên, là giọng to của Chu tẩu tử, chủ nhiệm hội phụ nữ.

Loading...