Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:10
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bếp, sau khi có được cải chua mới lấy từ bồn ra, Tô Dĩnh rửa nhiều lần bằng nước lạnh để loại bỏ tạp chất và nước thừa trên bề mặt rồi xé từng lá ra, xếp đều trên thớt và nhanh chóng cắt thành sợi.

Khi thấy nước trong chảo sắt lớn sôi, Tô Dĩnh bắt đầu việc chính của đêm nay, đó là khi ba đứa em hoàn toàn thu hút sự chú ý của mẹ, Tô Dĩnh nhanh chóng chạy xuống hầm, lấy ra hai cân thịt ba chỉ.

Thịt ba chỉ lần này không phải từ heo rừng mà là thịt mua bằng phiếu thịt và tiền thật ở Cung Tiêu Xã, thịt có lớp mỡ trắng xen kẽ, rất phù hợp để nấu món cải chua.

Nhưng để món này ngon, bí quyết là thời gian nấu thịt, phải đun sôi rồi hầm cho đến khi mềm, khi đó mỡ trong thịt mới hòa quyện với hương vị của cải chua, nếu không thì thịt là thịt, cải chua là cải chua, sẽ không ngon.

Để tránh việc Lưu Lan Hương sớm phát hiện ra bí mật của cô là đã cắt ít nhất hai cân thịt ba chỉ, sau khi Tô Dĩnh hớt bọt xong là cho cải chua vào nồi, sau đó đặt nhiều đồ nặng lên nắp nồi để ngăn mùi thịt lan tỏa, ngay cả khi nướng bánh cũng thực hiện với tốc độ siêu thanh.

Vì vậy, khi người mẹ tiết kiệm và ba đứa trẻ đáng yêu đang chảy nước miếng, cùng lúc ngửi thấy mùi thơm chua cay đã là nửa tiếng sau.

Tô Dĩnh thản nhiên mở nồi sắt lớn, đang múc cơm cho Ngũ đại thúc, khi đó từ khe cửa của nhà bếp có ba cái đầu nhỏ ló ra.

Tô Thành hỏi: "Chị ơi, món gì mà thơm thế?"

Tô Dĩnh trêu chọc: "Canh cải chua thôi-"

Ba đứa nhỏ lắc đầu lia lịa: "Không không không, không thể nào! Cải chua không thơm như vậy!"

Tô Dĩnh cười: "Mấy đứa mũi thính thật đấy!"

Ba đứa nhỏ tự hào, đều ưỡn n.g.ự.c lên thật mạnh.

Tô Dĩnh bảo Tô Mậu mang thức ăn vào nhà rồi gọi Lưu Lan Hương, trước khi Lưu Lan Hương nghi ngờ cô đã dùng bao nhiêu thịt heo, Tô Dĩnh bắt đầu bảo Lưu Lan Hương mang thức ăn cho Ngũ đại thúc.

Và Tô Dĩnh đưa ra lý do rất chính đáng: "Trời tối quá, chúng con leo thang không an toàn, mẹ cao, đứng trên tảng đá lớn, kiễng chân truyền qua tường là được rồi."

Lưu Lan Hương: "..."

Lúc đó Lưu Lan Hương thật sự không tìm được lời để phản bác.

Vì vậy, bà góa trẻ Lưu Lan Hương chỉ có thể ngượng ngùng, bẽn lẽn đứng lên, đến chỗ lần trước bà trổ tài lấy cải trắng, yếu ớt gọi Ngũ đại thúc.

Đừng nói chứ, trong đêm trăng mờ gió lớn này, bà thật sự có chút giống một nữ nhân viên công vụ của địa phủ.

Cảnh tượng kỳ lạ này, tất nhiên cả bốn đứa trẻ trong nhà chưa bao giờ thấy qua, thế nên bốn cái đầu nhỏ lần lượt thò ra từ nhà bếp.

Tô Dĩnh cùng các em nhìn dáng vẻ yếu ớt của mẹ mình, thật sự lo lắng không biết mẹ có vì kích động mà lỡ tay úp cả bát canh cải chua lên đầu Ngũ đại thúc không.

Ngũ Lỗi bên kia đang sưởi ấm bên cạnh bếp lò trong nhà bếp, đã ngủ quên. Mãi cho đến khi một cơn gió lạnh quen thuộc ập đến, ác mộng về cải trắng lại tái hiện, Ngũ Lỗi chợt tỉnh giấc. Nhưng ngay lập tức, trong mũi ông lại xộc vào một mùi hương chua cay đầy quyến rũ.

Ngũ Lỗi lập tức hiểu ra, hôm nay cô bé Tô Dĩnh nhà bên đã nấu món ăn được xem là "ngọn lửa sáng nhất mùa đông" của vùng này - món canh cải chua nấu thịt ba chỉ, ha ha ha ha!

Thật không uổng công ông chờ đợi trong trời lạnh suốt nửa ngày!

Ngũ Lỗi lao đến bức tường chỗ lần trước từng bị tạt m.á.u heo, giải cứu món ngon từ tay của người phụ nữ đang run rẩy sắp làm rơi bát canh chua.

Từ đó, cơn ác mộng về bàn tay cải trắng của người phụ nữ biến mất, thay vào đó là hình ảnh bát thịt chao đảo...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-266.html.]

Nhưng đó là chuyện sau này, còn bây giờ, Ngũ Lỗi vẫn đang thưởng thức món ăn thơm ngon này,"húp xì xụp" không ngừng, quá là thơm ngon.

Trong thời gian Lưu Lan Hương còn đang rề rà, hai miếng bánh ngô Tô Dĩnh đặt ở đáy bát đã thấm đầy nước canh chua thơm phức, hương vị của bột ngô, thịt ba chỉ và cải chua hòa quyện hoàn hảo với nhau. Cắn một miếng cải, uống một miếng canh, nhai một miếng thịt, trên đời này như không còn món nào ngon hơn thế nữa!

Hơn nữa món ăn này đối với Ngũ Lỗi còn đặc biệt hơn, bởi không phải chỉ một hai năm ông chưa được ăn mà là đã hơn mười năm rồi. Khi hương vị quen thuộc và đặc trưng ấy ùa về, thậm chí Ngũ Lỗi cảm thấy một chút ngỡ ngàng, như thể những người thân đã khuất của ông đang quay trở lại, ngay cả mùa đông lạnh lẽo này cũng trở nên bớt giá lạnh hơn.

Trong khi đó, ở nhà Tô Dĩnh cũng đang diễn ra một cuộc thi "húp xì xụp". Khi miếng thịt ba chỉ mềm nhũn vừa vào miệng, phần mỡ ngay lập tức tan chảy, như thể chỉ cần dùng lưỡi chạm vào là nó đã tan biến.

Lưu Lan Hương vừa ăn vừa thấy tiếc cho thịt heo, vừa thở dài tự hỏi tại sao khoai lang lại không thể ngon như thịt heo.

Sáng hôm sau, cả gia đình đều dậy muộn, điều này rất hiếm khi xảy ra. Người đầu tiên thức dậy lại là Tô Dụ, đêm qua cậu uống nhiều canh cải chua quá nên phải ra ngoài "giải quyết".

Tô Dụ dự định sau khi xong việc sẽ quay lại ngủ tiếp nên cậu không ra nhà vệ sinh ngoài trời mà giải quyết ngay trong vườn nhỏ.

Nhưng vừa mới hoàn thành công việc cá nhân một cách thành thạo, trong cơn mơ màng, Tô Dụ vừa kéo quần lên thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhà mình.

Tiếng gõ cửa không phải là kiểu "cộc cộc" thô bạo mà là một kiểu gõ rụt rè, ngượng ngùng nhưng đầy sức mạnh, giống như cách các tiểu thái giám mạnh mẽ nhưng nhút nhát gõ cửa.

Tô Dụ: "..."

Cậu dụi mắt rồi nhón chân mở cánh cửa lớn của gia đình, chỉ để phát hiện ra người gõ cửa không ai khác chính là anh chàng ngây ngốc Đại Hắc Ngưu, người chuẩn bị thành anh rể tương lai của cậu.

Vừa thấy cửa mở, Đại Hắc Ngưu cười toe toét, lộ hàm răng trắng bóc.

Nhưng Tô Dụ "phịch" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Chị cậu từng dặn rồi, không được mở cửa cho người lạ.

Anh rể Đại Hắc Ngưu, vị phó đoàn trưởng Trương siêng năng, chăm chỉ, đáng tin cậy: "..."

Hu hu hu!

Vừa mới đóng cửa lại, Tô Dụ đã lon ton chạy vào phòng khách.

Cậu bám vào mép giường, lay lay chị gái Tô Dĩnh. Đợi đến khi thấy cô sắp tỉnh, Tô Dụ mới thì thầm vào tai Tô Dĩnh: "Chị ơi, chị ơi, ở cửa có một Đại Hắc Ngưu, không biết đến làm gì?"

Tô Dĩnh mơ màng lẩm bẩm: "Ngưu? Hắc ngưu gì cơ?"

Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cô nghe thấy Tô Dụ nói: "Chính là cái anh ngốc ngốc, người đã giao hết tiền tiết kiệm, chuẩn bị làm anh rể!"

Tô Dĩnh lắc lắc đầu, cuối cùng cũng hiểu anh rể tới đây làm gì, bèn nhắm mắt mò mẫm tìm chiếc áo bông và quần bông trên giường rồi mới đi ra cửa lớn.

Khi đó, phó đoàn trưởng Trương - Đại Hắc Ngưu nhìn thấy cô em họ của người trong lòng Tô Hương Tú cũng xuất hiện.

Phó đoàn trưởng Trương Đại Hắc Ngưu thật sự không biết cách đối phó với những đứa trẻ nhỏ, chỉ biết tiếp tục cười ngượng "he he", coi như đã chào hỏi xong.

Nhưng khi phó đoàn trưởng Trương vừa định lấy bức thư trong túi ra thì cô bé tết tóc hai bên ở cửa đã xua tay: "Không được đâu, nhị bá đã nghiêm túc cảnh cáo em rồi. Nếu em còn giúp anh gửi thư cho chị họ nữa, bác ấy sẽ đánh vào m.ô.n.g em đó!"

Nghe thấy vậy, phó đoàn trưởng Trương như bị sét đánh, mặt trắng bệch, cảm giác như vừa rơi xuống vực sâu ngàn trượng!

Thật ra sau lần phó đoàn trưởng Trương và Tô Hương Tú gặp mặt, Tô nhị bá đã từ "lời khai" của Tô Hương Tú suy ra rằng Tô Dĩnh thường giúp họ chuyển thư. Vì thế ông ấy giận dữ cấm hai người gặp nhau trước hôn nhân. Giờ đây không chỉ không thể liên lạc ngầm mà cả việc gặp mặt công khai cũng không được. Vì vậy dù phó đoàn trưởng Trương đã trở thành con rể tương lai của Tô nhị bá nhưng còn khổ sở hơn cả thời gian yêu đương lén lút trước đây.

Loading...