Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:17:00
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Lan Hương cũng là người đã trải qua thời kỳ đó, bà còn mất hết người thân trong thảm họa đó, hình ảnh người thân và bạn bè c.h.ế.t đói lập tức ùa về khiến trái tim của góa phụ Lưu Lan Hương thắt lại. Bà cắn chặt môi, không nói lời nào giúp đỡ Tô Đại Nghiệp.
Dù Lưu Lan Hương rất coi trọng người thân và là người rất mềm lòng, nhưng từ khi chồng là Tô lão tam qua đời, một loạt hành động của nhà đại bá khiến Lưu Lan Hương không còn dám dễ dàng tin tưởng vào gia đình nhà anh chồng nữa.
Lưu Lan Hương quay lại nhìn ba cái đầu nhỏ đang thò ra từ sau cánh cửa, càng thêm quyết tâm với suy nghĩ của mình.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng Tô Mưu cũng ngừng tay.
Không phải vì Tô Đại Nghiệp không chịu nổi nữa, mặt anh ta vẫn còn dày lắm, mà là vì Tô Mưu đã mỏi tay rồi.
Sau đó Tô Mưu nói với các dân quân phía sau: "Người này thật đáng ghét, không những ăn trộm gà của nhiều nhà trong thôn chúng ta mà còn dám giả mạo người trong thôn làm ô danh thôn chúng ta, tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn, chúng ta đưa hắn đến đại đội nhé?"
Nghe xong, các dân làng xung quanh đều gật đầu đồng tình.
Đúng vậy, sao lại có người xấu xa đến thế chứ!
Sau đó đội dân quân và dân thôn cùng khiêng Tô Đại Nghiệp đến đại đội.
Tô Đại Nghiệp đã gào đến khản cả cổ mà không ai đến cứu, anh ta đã hoàn toàn buông xuôi, bây giờ chỉ còn yếu ớt thều thào "Ai da ui da" chứ không nói được câu nào khác.
Những người vừa mới vây quanh cũng dần dần tản đi, Lưu Lan Hương vội vàng quay về nhà mặc thêm quần áo cho mấy đứa trẻ, chuẩn bị khóa cửa để theo cùng.
Bà là người bị hại, không đi không được, nhưng Lưu Lan Hương cũng không dám để mấy đứa trẻ ở nhà một mình, tối nay bà ở nhà mà Tô Đại Nghiệp còn dám mò tới, ai biết nếu bà không có ở đây, còn ai khác dám mò tới nữa? Thật là quá đáng sợ, vì vậy dù Tô Dụ đã buồn ngủ díp mắt, bà vẫn phải bế cậu theo.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà, Lưu Lan Hương đã thấy ông góa vợ họ Ngũ ở cạnh nhà đang đứng nói chuyện với Tô Mưu trước cửa.
Lưu Lan Hương hỏi: "Hai người không đi sao?"
Ngũ Lỗi đáp: "Tôi sợ các người đi trong đêm không an toàn nên đợi các người để cùng đi."
Dù sao tên trộm cũng lấy mất khẩu phần ăn của ông mà!
Nói xong, Ngũ Lỗi nhìn cậu bé Tô Dụ trong tay Lưu Lan Hương, thèm đến nhỏ dãi.
Lưu Lan Hương nghe vậy, lộ ra ánh mắt cảm kích, nhưng hoàn toàn không nhận ra rằng lão góa vợ ở bên cạnh lại đang để ý đến cậu con trai bảo bối của mình!
Sau đó Lưu Lan Hương lại nhìn về phía Tô Mưu.
Tô Mưu nói: "He he he, thím ba ơi, cháu đói quá!"
Lúc này Tô Dĩnh "bịch bịch bịch" chạy từ trong nhà ra, sau khi đếm đủ ba đứa em trai, cô cũng tiện tay khóa cửa lại.
Rồi Tô Dĩnh lấy ra mấy củ khoai nướng nóng hổi từ trong bọc nhỏ chia cho mọi người.
Khi nãy, lúc đội tuần tra khiêng Tô Đại Nghiệp đi, Tô Mưu đã lén lút đến nói với Tô Dĩnh rằng mình đói quá, Tô Dĩnh rất hài lòng với màn trình diễn của Tô Mưu hôm nay, cảm thấy anh họ của mình hôm nay đã rất nỗ lực nên đã hào phóng chia phần bữa sáng của nhà mình.
Nghe có khoai nướng, Tô Dụ cũng không buồn ngủ nữa, cậu hăm hở muốn xuống đất tự đi, vừa đi vừa ăn khoai nướng.
Mọi người tay cầm khoai nướng, chân không chậm trễ, nhanh chóng đến cửa đại đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-261.html.]
Đèn trong đại đội đã sáng từ lâu, Tô Đại Nghiệp bị đặt như xác c.h.ế.t giữa phòng nhưng miệng vẫn yếu ớt thều thào "Ai da ui da".
Ngay khi Tô Dĩnh và mọi người vừa đứng yên, Tô đại bá đã dẫn cả nhà mình từ phía sau đám đông lao tới.
Nhà Tô Dĩnh ở xa, còn nhà Tô đại bá ở trung tâm thôn nên ông ta vừa mới nghe tin có người nói kẻ trộm gà giả mạo con trai ông ta là Tô Đại Nghiệp, ban đầu Tô đại bá không để tâm, nhưng không ngờ con trai Tô Đại Nghiệp của ông ta thật sự không có ở nhà! Con dâu Cung Thục Trân nói Tô Đại Nghiệp đi nhà xí nhưng đã đi gần một giờ rồi.
Vì vậy Tô đại bá hiểu ra, hoặc là con trai ông ta đã rơi vào hố xí, hoặc là thật sự bị người ta bắt đến đại đội rồi!
Sau khi gọi to vào nhà xí mà không có kết quả, Tô đại bá và Tô đại nương không kịp đi giày dép, dẫn theo con dâu Cung Thục Trân chạy đến đây.
Tô đại bá lên tiếng trước: "Con trai của cha ơi!! Ai đã hại con thành ra thế này vậy?!!"
Tô đại nương theo sau: "Đại Nghiệp!!! Đại Nghiệp ơi!! Mẹ sẽ trả thù cho con! Mẹ nhất định sẽ trả thù cho con!!"
Thực ra lúc này Tô đại bá và Tô đại nương không hề có mưu tính gì cả. Con trai cả của họ đã thành ra thế này, sao họ còn tâm trí tính toán gì được nữa?
Chỉ là trong suy nghĩ của Tô đại bá và Tô đại nương, hễ có chuyện gì xảy ra liên quan đến đứa con trai cưng của họ thì dù có là chuyện gì đi nữa, sai lầm chắc chắn thuộc về người khác!
Lúc này mặt mũi của Tô Đại Nghiệp đã sưng vù như một cái đầu heo, mắt chỉ còn là hai khe nhỏ xíu, nhưng anh ta vẫn nhận ra được tiếng của cha mẹ mình.
Tô Đại Nghiệp lập tức cảm thấy uất ức hơn, khóc ròng: "Cha mẹ... sao mãi cha mẹ mới đến vậy..."
Đám đông xung quanh đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. ... Chẳng lẽ tên trộm gà này thật sự là Tô Đại Nghiệp sao!
Cung Thục Trân, vợ của Tô Đại Nghiệp cảm thấy rất mất mặt, nếu anh ta đã đi trộm gà thì hãy làm cho gọn ghẽ, đằng này lại để người ta bắt được!
Nhưng dù sao bây giờ Cung Thục Trân đã là vợ của Tô Đại Nghiệp, hai người là cùng hội cùng thuyền, cô ta không muốn để Tô Đại Nghiệp làm xấu thanh danh của mình, tiền còn chưa vào tay hết mà, nếu có ly hôn thì cũng không phải là bây giờ!
Vì vậy, Cung Thục Trân ngay lập tức nghĩ cách gỡ tội cho Tô Đại Nghiệp.
Cô ta lao tới khóc thút thít đầy ấm ức: "Đại Nghiệp!! Đại Nghiệp! Anh mộng du sao lại đi đến nhà thím ba vậy? Khi nào thì căn bệnh mộng du của anh mới khỏi đây, hu hu..."
Dù Cung Thục Trân chưa bao giờ gặp mặt Lưu Lan Hương nhưng điều đó không ngăn cản cô ta lôi Lưu Lan Hương ra để lấy lòng và đánh vào tình cảm.
Tô đại nương hơi bối rối, bà ta nghĩ thầm, mộng du? Con bà ta có bệnh mộng du từ khi nào vậy?
Nhưng Tô đại bá đã hiểu ý của con dâu, bây giờ chuyện con trai đi đến nhà lão Tam đã bị nhiều người nhìn thấy, không thể chối cãi được nữa, vậy nên cách tốt nhất là làm mờ động cơ đi đến nhà lão Tam của con trai!
Vì vậy Tô đại bá vừa khóc lóc vừa thúc cùi chỏ vào Tô đại nương.
Tô đại nương không thông minh nhưng bù lại rất nghe lời, vừa nhận được tín hiệu của chồng là nhanh chóng diễn theo.
Tô đại nương khóc: "Con ơi... nửa đêm nửa hôm, sao con không nằm mơ ở nhà mà lại phải đi mơ ở nhà chú ba của con chứ? Có phải con nhớ chú ba không?"
Rõ ràng là muốn để nhà Lưu Lan Hương phải chịu thiệt, lại còn giúp che đậy cho hành vi của mình.
Tô đại bá nghĩ, với tính cách của Lưu Lan Hương, bà sẽ không dám phản bác lại lời của nhà ông ta trước mặt mọi người, vì vậy Tô đại bá đang tính toán trong lòng rằng sau khi mọi chuyện qua đi sẽ làm thế nào để đòi bồi thường từ nhà Lưu Lan Hương. Dù sao con trai ông ta cũng bị đánh thành thế này, phải bồi thường nhiều nhiều mới được!
Tốt nhất là để ông ta tự đi lấy lương thực từ hầm nhà họ, lúc đó ông ta có thể...
Nhưng Tô Dĩnh sẽ không để hai lão già không biết xấu hổ này được toại nguyện!