Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:16:56
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngũ Lỗi là người có tập luyện, chỉ một cú đá đơn giản đã đủ làm Tô Đại Nghiệp ngã sấp mặt xuống đất, không kịp nói hết câu đã nghẹn lại.

Tô Đại Nghiệp: "Á!!! Khụ khụ... phì phì khụ..."

Đúng lúc đó, Tôn đại thúc và Tôn đại nương cũng cầm gậy đốt lửa chạy tới, Tôn đại nương hét lớn: "Tên trộm gà? Đâu rồi? Bắt được chưa?"

Tô Đại Nghiệp run rẩy hai tay: "Không... khụ khụ khụ tôi không..."

Tô Dĩnh vội vàng ném chốt cửa xuống đất, sau đó bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Tô Dĩnh lớn tiếng hét, tung chân đá: "Tôi cho anh trộm gà mái già nhà tôi này! Tôi cho anh trộm đồ nhà tôi này! Tôi cho anh trèo tường nhà tôi này! Đồ cẩu nô tài xấu xa! Gọi anh là chó còn là sỉ nhục chó, chó còn ngoan biết giữ nhà, anh là đồ cặn bã, thối hoắc, bẩn thỉu..."

Tiếng của Tô Đại Nghiệp biến thành: "Á! Á á!!! Á á á!!!"

Lưu Lan Hương...

Lưu Lan Hương muốn nói nhưng lại thôi.

Lưu Lan Hương nhỏ giọng nói: "Nhà mình..." Gà mái già không mất mà?

Từ sau khi xảy ra vụ mất trộm gà mái già nhà Lý đại thẩm ở cạnh nhà Tô đại bá, mỗi tối gà mái già nhà Lưu Lan Hương đều được nhốt trong nhà. Có lẽ nhờ giữ ấm tốt nên dù đã đến thời điểm này trong năm, khi những con gà mái già khác đã ngừng đẻ trứng, nhưng gà nhà bà vẫn thỉnh thoảng đẻ được vài quả trứng lẻ tẻ. Vì vậy Lưu Lan Hương vẫn chưa nỡ g.i.ế.c nó.

Tuy nhiên, tên trộm vẫn là điều đáng ghét nhất, dù gà mái già nhà bà không bị mất, nhưng tên trộm đã đến sát nhà thì chuyện mất gà cũng không còn xa nữa! Nghĩ đến điều đó, trong lòng Lưu Lan Hương cũng bừng lên cơn giận dữ. Con gái lớn đánh là đúng! Trộm thì phải bị đánh! Vì vậy, Lưu Lan Hương quả quyết chọn cách không lên tiếng!

Mặc dù diễn xuất của Tô Dĩnh có phần quá lố, nhưng dưới ánh trăng mờ ảo cùng với sự hành động nhanh chóng của cô, không một ai nghi ngờ rằng kẻ đang bị đánh không phải là kẻ trộm gà.

Thậm chí Tôn đại nương, người vốn chỉ đứng xem cũng tham gia vào hàng ngũ của Tô Dĩnh. Tôn đại nương rất thích chiếm lợi nhỏ từ người khác nhưng lại căm ghét việc ai đó chiếm lợi của mình. Tên trộm đã đến sát nhà bên cạnh thì việc trộm nhà bà ta đâu còn xa?

Vì vậy Tôn đại nương bắt đầu thay phiên cùng Tô Dĩnh, liên tục đá "bộp bộp" vào người Tô Đại Nghiệp.

Tôn đại nương vừa chống hông vừa dậm chân: "Tao cho mày làm kẻ tặc ba tay này! Tao cho mày ăn trộm này! Tao cho mày bắt nạt cô nhi quả phụ này! Tao đạp c.h.ế.t cái đồ cẩu nô tài của mày..."

Tô Đại Nghiệp: "A... Không... Cứu... %@%..."

Chẳng ai nghe rõ anh ta nói gì.

Tiếng động ở cửa nhà Tô Dĩnh gây náo loạn đến mức không lâu sau, những người xung quanh bắt đầu lần lượt ra ngoài xem có chuyện gì.

"Nhà ai đấy? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hình như tôi nghe thấy có ai bị trộm?"

"Trộm gì? Không phải là tên trộm gà đó chứ?"

"Chà, cái tên đáng c.h.ế.t này đã nhiều lần lấy trộm rồi mà..."

Nhưng vì mọi người đều đột ngột bị đánh thức giữa đêm và phải vội vã ra ngoài nên chẳng ai kịp thắp đèn dầu, mà vì thôn nghèo, rất ít nhà có đèn pin...

Tóm lại, khi đội dân quân phụ trách tuần tra đêm và dân thôn đến, Tô Dĩnh và Tôn đại nương đã đánh mệt, bây giờ đã thay bằng các bà thím khác tiếp tục nhục mạ và mắng chửi tên "trộm gà" kia.

Sự phong phú trong ngôn từ và câu cú của các bà thím khiến Lưu Lan Hương, một góa phụ phải trầm trồ thán phục và học hỏi.

Dân quân tay cầm một chiếc đèn pin dự phòng, tiến lên kiểm tra.

Dân quân: "Mọi người lùi lại nào, vất vả lắm mới bắt được tên trộm này, chúng ta trói hắn lại trước đã, kẻo hắn chạy mất."

Nghe vậy, các bà thím mới miễn cưỡng lùi lại, nhưng vẫn còn muốn tiếp tục.

Nhưng khi dân quân chiếu đèn pin vào mặt tên "trộm gà" dưới đất, họ phát hiện ra mặt tên này đã bị đánh sưng tấy, không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Dân quân chỉ còn biết nói với đồng đội phía sau: "Không nhận ra là ai, cứ trói lại rồi đưa về đại đội trước."

Nhưng khi đến gần, dân quân cũng nghe rõ hơn những lời lẩm bẩm từ miệng tên "trộm gà".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-260.html.]

Dân quân: "..."

Dân quân: "Hắn nói hắn là Tô Đại Nghiệp?"

Mọi người xung quanh: "???"

Tô Dĩnh nghe xong đã kích động, lao đến túm lấy cổ áo tên "trộm gà" và tát vào mặt anh ta.

Tô Dĩnh hét lên còn to hơn cả tiếng la của Tô Đại Nghiệp: "Không thể nào không thể nào, tôi không tin!! Chắc chắn anh không phải là anh hai hai hai hai họ của tôi! Anh đã trộm đến nhà tôi rồi, sao có thể là anh hai hai hai họ từ nhà đại bá của tôi được chứ! Chúng ta là huyết thống mà!! Sao anh có thể lợi dụng lúc cha tôi vừa mất để đến bắt nạt mẹ góa con côi chúng tôi chứ! Tôi không tin tôi không tin tôi không tin!"

"Chát chát chát chát!!!!"

Tô Đại Nghiệp: "Á á, hu hu... hu hu hu..."

Tô Đại Nghiệp hối hận vì đã đến đây hôm nay, và anh ta đã khóc.

Nhưng nhưng nhưng nhưng...

Đứng sau lưng dân quân là đồng chí Tô Mưu hôm nay cũng đi tuần tra: "..."

Cái áo này, đôi giày này, cái dáng khóc mếu máo khi bị đánh này...

Đó chính là em hai họ Tô Đại Nghiệp của anh ấy mà!!!

Tô Mưu nhìn Tô Đại Nghiệp đang khóc lóc thảm thiết, lại nhìn Tô Dĩnh đang hăng say hò hét... Rồi quyết đoán lao lên, kéo cô em họ Tô Dĩnh ra và thay thế vị trí của cô.

Sau đó, Tô Mưu bộc lộ khả năng diễn xuất tuyệt vời: "Tôi không tin, tôi không tin! Mày không thể nào là em hai hai hai họ Tô Đại Nghiệp của tôi, mày đừng có mà bôi nhọ danh dự của nhà đại bá tôi! Nhà đại bá tôi tuyệt đối không phải là những kẻ đê tiện vô liêm sỉ như vậy! Mày thật là đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét quá rồi!!"

Tô Mưu hoàn hảo thay thế vị trí của Tô Dĩnh: "Chát chát chát chát!!!!"

Tô Dĩnh: "..."

Ồ, hôm nay anh ấy đi trực à.

Tô Dĩnh: A ha ha ha!!!

Khi Tô Mưu lên mười, Lưu Lan Hương lánh nạn rồi gả cho chú ba của anh ấy là Tô lão tam, sau đó ông nội Tô mới cho ba người con trai của mình chia nhà ra ở riêng. Vì vậy trước khi lên mười, Tô Mưu sống cùng Tô Đại Nghiệp trong ngôi nhà ngói xanh của Tô đại bá.

Tô đại bá và Tô nhị bá vốn là anh em ruột nhưng từ nhỏ đã đấu đá lẫn nhau, huống chi là giữa hai người anh em họ như Tô Đại Nghiệp và Tô Mưu. Quan hệ giữa họ không mấy tốt đẹp.

Lúc này Tô Đại Nghiệp gào lên thảm thiết như heo bị chọc tiết: "Á á á! Tôi là Tô Đại Nghiệp, tôi là Tô Đại Nghiệp, tôi thực sự là Tô Đại Nghiệp! Mau đưa tôi đến đại đội! Mau đưa tôi đi!!!"

Lưu Lan Hương đứng sững lại.

Ôi trời ơi, giọng này đúng là của Tô Đại Nghiệp thật!!!

Nhưng mọi người xung quanh...

"Người này đến giờ còn muốn vu oan cho nhà lão Tô, đúng là đồ cặn bã!"

"Đúng vậy, bình thường Tô lão đại là người hòa nhã lắm, sao có thể có một đứa con làm kẻ trộm chứ? Hơn nữa nhà họ cũng không nghèo, sao lại có kẻ đáng ghét như vậy!"

Lúc này cái vẻ bề ngoài hiền lành giả tạo của Tô lão đại đã phát huy tác dụng quyết định.

"Tên trộm này đáng ghét nhất, đánh c.h.ế.t hắn cũng không quá đáng, phải cho hắn một bài học nhớ đời, nếu không lần sau hắn lại dám!"

"Đúng vậy, nếu là mười năm trước, đừng nói là đánh, d.a.o mổ heo đã kề lên cổ rồi!"

Những người dân lớn tuổi trong thôn đều đã trải qua trận đói kém cách đây mười năm. Lúc đó trộm lương thực là trộm sinh mạng, vì nếu lương thực nuôi sống gia đình bị trộm mất thì cả nhà sẽ ăn gì? Trong thời gian đó đã có những người c.h.ế.t vì tranh giành lương thực.

Vì vậy những người từng trải qua thời kỳ đó tự nhiên rất trân trọng và nhạy cảm với lương thực, huống hồ đây còn không phải là trộm lương thực mà là "trộm gà"! Gà là thứ quý giá lắm, vậy mà lại dám trộm gà?

Đúng là tội chồng thêm tội!

Loading...