Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Xuyên Không Thành Đứa Trẻ Ba Tuổi - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-05-17 02:38:34
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Mậu hỏi: "Chị gọi tụi em làm gì?"

Tô Dĩnh hỏi họ: "Hai đứa muốn ăn đồ ngon không?"

Tô Mậu và Tô Thành gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Tô Dĩnh nói: "Hai đứa xuống hầm lấy ít hạt óc chó lên rồi đập vỏ. Làm được không?"

Hai anh em đáp lớn: "Được!"

Tô Dĩnh rất hài lòng gật đầu: "Tốt, đi đi."

Tô Mậu và Tô Thành phấn khích đi xuống hầm lấy hạt óc chó.

Thực ra hạt óc chó rừng ở đây không ngon như loại óc chó vỏ mỏng sau này nhưng giá trị dinh dưỡng của nó rất cao. Loại óc chó tròn to thì chỉ bổ não, còn óc chó rừng ở đây thì bổ thận, rất quan trọng cho cả nam lẫn nữ nên vẫn thích hợp dùng óc chó rừng hơn.

Tuy nhiên hạt óc chó rừng nhỏ, vỏ cứng và nhọn, rất khó đập. Phải đập vỏ xong rồi dùng một vật sắc nhọn để tách nhân ra.

Dù sao thì Tô Dĩnh cũng không thích làm việc này nên giao cho Tô Mậu và Tô Thành làm.

Dù vậy hai anh em với kỳ vọng lớn vào món ngon đã cẩn thận làm trong một thời gian dài. Khi Tô Dĩnh gần xong bữa tối, họ mới tách được một bát nhỏ nhân óc chó.

Lúc đó Tô Dĩnh chỉ biết thở dài, cảm thấy mình cần thêm những người em hữu ích, Tô Dụ ơi, em mau lớn lên đi!

Bữa tối hôm nay Tô Dĩnh nấu món sợi bột ngô xào làm từ bột ngô trộn với một phần mười bột mì trắng, sau khi thêm nước thì vo chặt lại không rời ra. Sau đó cán bột thành miếng dày khoảng nửa cm, cắt thành hình vuông nhỏ rồi thả vào nước sôi nấu chín.

Nấu chín vẫn chưa xong, phải vớt ra để riêng, sau đó thái sợi củ cải, dùng nước luộc bột để chần sơ rồi đổ hết nước trong nồi, cho mỡ heo, hành, gừng, tỏi và tương vào xào thơm, cuối cùng thêm củ cải và sợi bột ngô vào đảo đều.

Khi món bột ngô xào chín, màu sắc và hương vị đều đầy đủ, rất hấp dẫn, đặc biệt là món này rất no và không dễ đói.

Tô Dĩnh bưng bát thức ăn lên bàn, Lưu Lan Hương đã ngửi thấy mùi thơm của mỡ heo.

Lưu Lan Hương hỏi: "Con lại cho thịt vào à?"

Từ khi ba con gà bị bắt trộm biến thành hai, nhà cô không thắp đèn khi ăn tối để tiết kiệm dầu nên bây giờ trong nhà tối om, Lưu Lan Hương không nhìn thấy thức ăn trong đĩa.

Tô Dĩnh nói: "Không, chỉ là bột ngô với củ cải, thêm một chút mỡ heo thôi. Mẹ nếm thử xem có ngon không?"

Thế là Lưu Lan Hương múc một muỗng bột ngô xào đưa vào miệng. Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ thì đã chờ sẵn, bắt đầu ăn ngay.

Giờ nhà họ ăn cơm tối không dùng đũa nữa, vì khó gắp thức ăn và dễ làm rơi cơm vào mũi, nhưng dùng thìa thì không có vấn đề đó.

Khi bột ngô xào vào miệng, Lưu Lan Hương còn tưởng là mì, nhưng rồi thấy vị khác lạ, dai dai, mới nhận ra tất cả đều làm từ bột ngô!

Lưu Lan Hương nói: "Món này ăn cũng ngon đấy, chỉ tốn nhiều bột ngô một chút, còn lại thì không có vấn đề gì."

Tô Dĩnh đáp: "Ngon thì mẹ ăn nhiều một chút, coi như là để mừng mẹ vất vả cả năm, giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi."

Chị cả đã ra tín hiệu, Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ đồng thanh: "Mẹ vất vả rồi!"

Lưu Lan Hương nghe vậy thì hơi ngượng ngùng: "Hừm, mấy đứa này..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-248.html.]

Bữa tối hôm nay quả thật rất ngon, mấy đứa trẻ gần như ăn đến no căng, Tô Thành còn ngửa lên nói với Tô Dĩnh rằng mình muốn ăn thêm món này vào ngày mai.

Sau bữa ăn, Tô Mậu, Tô Thành, Tô Dụ và Lưu Lan Hương đều lên giường nghỉ ngơi, Tô Dĩnh nói rằng cô chưa buồn ngủ nên vào bếp nấu nướng, thực ra là đợi Tô đại nương đến.

Kiếp trước, Tô đại nương đã trực tiếp đối đầu với Lưu Lan Hương, nhưng lúc đó Lưu Lan Hương đâu biết bộ mặt thật của nhà Tô đại bá, thêm vào đó bà cũng là người hiền lành nên đã đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.

Dù rằng Tô đại nương đứng ra làm mặt xấu nhưng người đứng sau đưa ra ý tưởng lại là Tô đại bá. Tô Dĩnh có lý do để tin rằng Tô đại bá đã nghĩ ra nhiều cách để đối phó với mẹ cô. Chỉ cần Lưu Lan Hương nói "không" thì chắc chắn họ sẽ có sẵn nhiều lý do để ép bà.

Vì vậy lần này Tô Dĩnh không định để mẹ ra mặt, cứ để Tô đại nương trực tiếp đối mặt với cô. Nếu Tô đại nương mà lấy được lợi ích từ cô thì mới lạ đấy!

Bây giờ đã khoảng 7 giờ tối, các gia đình hẳn đã ăn tối xong nhưng có thể chưa nghỉ ngơi vì không cần đi làm, có thể mọi người đang ngồi quanh bếp lửa tán gẫu nhưng ngoài trời vẫn yên tĩnh.

Tô Dĩnh cũng không chắc Tô đại nương sẽ đến hôm nay hay ngày mai, vì ngày chiếu phim là ngày 4, tức là ngày Tô Đại Nghiệp sẽ kết hôn. Nếu Tô đại nương muốn mượn phòng thì ngày 3 gia đình Tô Dĩnh phải dọn đi nên ít nhất Tô đại nương phải đến nói trước một hoặc hai ngày, tức là có thể là ngày 1 hoặc ngày 2.

Tô Dĩnh quyết định tiếp tục làm món ngon. Cô mang một nửa số kiwi từ hầm lên rồi bắt đầu gọt vỏ dưới ánh lửa bếp.

Kiwi thực sự là loại trái cây bổ sung vitamin rất tốt, chỉ là không để được lâu. Nhiệt độ ngày càng lạnh, dù hầm có nhiệt độ tương đối ổn định nhưng đến giờ thì trái cây này cũng khó giữ lâu hơn.

Kiwi dại ở đây có vỏ rất nhiều lông, ít thịt, kích thước nhỏ nhưng vỏ vẫn dễ gọt. Tô Dĩnh mất khoảng nửa tiếng để gọt xong hơn 70 trái kiwi.

Sau đó cô dùng mấy tảng đá lớn trong sân để dựng một bếp đất đơn giản rồi tìm nồi nhỏ để nấu cháo, đổ nước vào đun sôi, chia kiwi thành từng đợt nhỏ để đun lửa nhỏ.

Tô Dĩnh không dám dùng nồi lớn vì sợ sau này nồi sẽ bị ám mùi.

Khi Tô Dĩnh vừa nấu xong mẻ kiwi đầu tiên thành mứt thì nghe tiếng gõ cửa.

Sợ làm phiền Lưu Lan Hương, Tô Dĩnh nhanh chóng đặt nồi đá nhỏ xuống đất rồi chạy ra mở cửa.

Khi mở cửa, đúng như dự đoán, người đến là Tô đại nương.

Tô đại nương nhìn thấy Tô Dĩnh mở cửa bèn hỏi: "Mẹ cháu đâu? Gọi mẹ cháu ra đây."

Tô Dĩnh chớp mắt: "Bác tìm mẹ cháu có chuyện gì? Cứ nói với cháu đi, bây giờ trong nhà cháu là cháu quyết định."

Tô đại nương bĩu môi, hạ giọng: "Nói với cháu? Cháu thì hiểu cái gì? Mau gọi mẹ cháu ra đây, đừng có lắm lời."

Tô đại nương thường xuyên ở cùng với Tô đại bá nên thích sĩ diện, cộng với việc trong nhà có vàng nên tự coi mình là người giàu có, khác biệt với mọi người, cao quý hơn người khác. Vì vậy khi giao tiếp với hàng xóm và dân làng, bà ta luôn chú ý đến lời nói và hành động, không làm những việc thô tục như chửi bới.

Nhưng lúc này trong ngõ không có ai, trước mặt chỉ có một đứa trẻ con nên Tô đại nương không thèm giả vờ nữa. Trong mắt bà ta, Tô Dĩnh chỉ là một đứa bé vô dụng, không đáng để nói chuyện, nhưng đồng thời lại là người mà bà ta có thể tùy ý bắt nạt.

Tuy nhiên Tô Dĩnh không hề bị những lời nói cay nghiệt của Tô đại nương dọa sợ. Cô nhìn xung quanh để chắc chắn rằng trong ngõ nhà mình không có ai, dù sao thì cô cũng là người giữ thể diện, không thể dễ dàng phá hỏng hình ảnh của mình.

Rồi Tô Dĩnh cũng hạ giọng: "Bác có nói không? Không nói thì đi đi, trời lạnh thế này mà bác nghĩ ai cũng thích bác à? Gọi bác một tiếng đại nương mà bác đã đắc ý rồi hả? Đồ ngốc thì chỉ là kẻ ngu ngốc thôi!"

Nói xong, Tô Dĩnh làm động tác đóng cửa lại.

Tô đại nương ở cửa: "... ???"

Cái gì? Con bé này vừa nói gì?!

Nhưng trước khi Tô đại nương kịp phản ứng và nổi giận, bà ta thấy Tô Dĩnh thực sự định đóng cửa!

Tô đại nương vội vàng giơ tay ngăn lại: "Khoan đã! Này, đừng đóng cửa!"

Loading...