Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 348: Ta có thể vào không
Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:17:09
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với “cơn hỏa” của Đường nhị tiểu thư, đại tiểu thư là xem thường nhất. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt lớp sơn đỏ thắm những ngón tay thon dài trắng mịn, giọng mang theo vài phần khinh miệt:
“Nhìn cái bộ dạng mất mặt của kìa, trong nhà thì hung hăng đấy. Có gan thì ngoài kiếm Nhan Tĩnh Tĩnh mà trút !”
Cô nàng mới “ lò” Hoặc là còn lò, thiêu nữ xem là chọn duy nhất , chính là con gái của lễ bộ thượng thư mới nhậm chức, Nhan Việt Tân. Cũng là kẻ thù đội trời chung của Đường Kiều Kiều: Nhan Tĩnh Tĩnh.
“Muội tìm cô gì?” Đường Tiểu Bạch bĩu môi. “Sợ tin tức linh thông thì ?”
Hiện tại tiến trình mới chỉ đến mức sinh thần bát tự của Nhan Tĩnh Tĩnh dâng cung, còn kết quả chính thức. nhà họ Đường tự những kênh đặc biệt, nên tin tức chuyển đến họ tiên.
Đường Tiểu Bạch xong, liếc Đường Kiều Kiều.
Đại tiểu thư vốn là nóng tính, nhưng chọc giận, dáng vẻ thản nhiên xen chút khinh thường, dường như chỉ xem thường Tiểu Bạch, mà cả sự việc nàng cũng chẳng buồn để mắt.
Quả nhiên, xong, Đường Kiều Kiều chỉ liếc một cái đầy bất mãn gọi Chanh Tử ngoài cửa: “Vào thu dọn !”
Chờ Chanh Tử thu dọn xong và lui xuống, nàng mới tiếp: “Muội gấp cái gì? Bây giờ còn ở nhà, lười . ngoài mà lộ nửa điểm cuống quýt, xé tại chỗ!”
Đường Tiểu Bạch lập tức nghiêm mặt: “Sao thể? Muội cũng giữ mặt mũi chứ!”
Đường Kiều Kiều hừ nhẹ: “Chuyện còn tới lượt lo. Muội cứ ngoan ngoãn ở thư phòng ôn thi trạng nguyên, ngoài mất mặt!”
Lại tiếp:
“Nếu Nhan Tĩnh Tĩnh thật sự tranh vị trí Thái tử phi với , thì đó là chuyện Thái tử nghĩ cách. Đến chút chuyện nhỏ mà còn giải quyết nổi, thì Thái tử cái gì?”
“Hắn đương nhiên giải quyết , chỉ là cảm thấy…” Đường Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, “Có khả năng động tĩnh sẽ lớn.”
…
Phản kích của Thái tử đến nhanh hơn tất cả tưởng tượng.
Và còn tàn nhẫn hơn.
Sinh thần bát tự của “nữ mệnh Hỏa ” Hộ bộ dâng điện Lưỡng Nghi đầy một khắc, Thái tử triệu kiến quần thần Đông cung tại điện Sùng Văn.
Trong đó cả Trịnh Sư Đạo danh nghĩa Thái tử thái sư, và Đường Thế Cung danh nghĩa Thái tử thái bảo.
Thái tử vốn chuyện thẳng thắn, vòng vo:
“Ty Thiên đài những năm gần đây sai sót liên miên. Nhật thực, đại hạn, động đất đều dự đoán . Một là quan thất trách, hai là lịch pháp hiện hành sai lệch.”
“Cô tại điện Sùng Văn của Đông cung, triệu tập hiền tài khắp thiên hạ, chỉnh sửa lịch pháp, tuyển chọn quan hữu dụng.”
…
Lịch pháp hiện hành do tổ sư phái Thanh Châu chủ trì biên định, luôn quan viên Thanh Châu coi là chuẩn tắc tối cao.
Sửa lịch pháp vốn là một cú khiêu khích thẳng mặt Thanh Châu.
Mà thế còn đủ, Mục đích của Thái tử đơn giản là khiêu khích. Mà là nhổ cả gốc Ty Thiên đài.
Tại điện Thái Cực, Hoàng đế tin, sắc mặt trầm xuống, im lặng hồi lâu. Bàn tay đặt lên quyển tấu của Hộ bộ, trầm giọng : “Lui xuống.”
Cả Ty Thiên đài phủ định sạch sẽ, Thái tử thể chấp nhận cái gọi là “bát tự” của bọn họ?
Công kích Ty Thiên đài chính là đòn cảnh cáo đập núi rung hổ.
Thú vị là, dùng biện pháp kịch liệt như … Chỉ để xử lý chuyện nạp phi của chính .
…
Đường Tiểu Bạch dù đoán tiểu tổ tông khả năng dùng biện pháp mạnh, nhưng vẫn ngờ mạnh đến mức .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ngay cả Đường Thế Cung khi về nhà nhắc đến việc , cũng giấu kích động, khen Lý Mặc “quả cảm quyết đoán, phong mang hiển lộ, là đại tướng tài khó gặp”, thậm chí còn tiếc nuối vì là Thái tử thể chiến trường cầm quân.
Ca thán vài câu, Đường Thế Cung sang cô con gái nhỏ: “A Kiểu thấy thế nào?”
Cô bé hiểu vì thất thần, cha hỏi mới bừng , đáp: “Động đất Khánh Châu… đúng là thời cơ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-348-ta-co-the-vao-khong.html.]
Đường Thế Cung mỉm , hỏi: “Thái tử giận, con thất vọng ?”
Đường Tiểu Bạch lắc đầu: “Không thất vọng, con yên lòng.”
“Còn sợ quá giỏi quyền mưu, khiến con lạnh lòng?”
Đường Tiểu Bạch lắc đầu: “Nếu chút thành thục và tâm cơ nào, mới thật sự khiến yên tâm.”
Đường Thế Cung cũng nên gì, chỉ sang Cố Ngưng đang bên cạnh.Cố Ngưng mỉm dịu dàng: “Vừa mong giữ bình tĩnh, sợ trở nên quá lạnh lùng.”
Đường Tiểu Bạch cúi đầu .
là một phần ý đó, nhưng cũng như . Không thể thừa nhận, Tiểu Tổ Tông đúng là nắm bắt thời cơ.
Lúc khi Tân Ỷ c.h.ế.t, lập tức nghĩ lý do để xin “Thái tử hồi kinh”;
Lần Khánh Châu xảy động đất, cũng sớm thời cơ để hành động;
Kẻ khác dùng chuyện nạp phi để khiêu khích , nhưng một chút cũng rối loạn. Thái tử điện hạ… trưởng thành đến mức khiến nàng chút xa lạ.
Khiến nàng giờ phút đúng lúc mà… Muốn gặp ..
Đường Tiểu Bạch chẳng cách nào để ngay lập tức gặp Thái tử.
Ban ngày thì còn thể chạy đến Đông cung, giờ trời tối, hết cách.
Từ chỗ phụ mẫu , Đường Tiểu Bạch cả cứ ỉu xìu.
Đường Kiều Kiều suốt dọc đường, cuối cùng chịu hết nổi: “Thái tử phản công như , ngươi còn hài lòng cái gì? Làm bộ tịch nữa ?”
Đường Tiểu Bạch tiện thẳng lý do, đành chống chế: “Không … chắc là sắp đến tháng thôi.”
Nói câu xong, giọng Đường Kiều Kiều lập tức mềm hơn: “Vậy thì về nghỉ sớm. Ngày mai bảo nấu cháo táo đỏ cho ngươi… thức khuya sách nữa!”
Dặn vẫn yên tâm, nàng dứt khoát đưa về phòng, nàng rửa mặt đồ, đến khi thấy Đường Tiểu Bạch thật sự lên giường, còn đích kéo chăn giúp, mới yên lòng rời .
Thời gian vẫn còn sớm, mà Đường Tiểu Bạch ôm trong lòng bao tâm tư, giường lăn qua lăn mãi ngủ .
Cuối cùng, nàng vẫn dậy.
“Nhị tiểu thư?” Cam Tử đang trực đêm nghi hoặc hỏi.
“Không ngủ , dạo một chút.” Đường Tiểu Bạch , tự lấy áo choàng đặt ở đầu giường khoác lên.
Nếu là Đào Tử, nhất định sẽ càm ràm ngăn cản, nhưng Cam Tử thì ngoan hơn, chỉ lặng lẽ dậy lấy thêm áo choàng khoác lên vai nàng.
Trong viện yên tĩnh một tiếng động, đèn. Trên trời một tầng mây mỏng, che mờ cả trăng. Không một thời điểm thích hợp để ngoài dạo.
Đường Tiểu Bạch siết chặt áo choàng, nhưng vẫn bước .
Ra cửa, nàng quẹo sang phía tây. Không cân nhắc gì, chỉ là chân tự dẫn nàng đến nơi .
Đến khi dừng , mặt là một cánh cửa gỗ đóng kín.
Chỉ cần mở cánh cửa , ở ngay vị trí hiện tại, nàng sẽ thấy nơi từng nàng đặt tên là “Tiểu viện Nguyên Tiêu”.
A Nguyên và A Tiêu của nàng… đều còn nữa.
Một âm dương cách biệt, còn thì…
“Cộc cộc!”
Đường Tiểu Bạch: !
Giật lùi hẳn hai bước.
“Cộc cộc cộc!”
Âm thanh gõ cửa vang rõ ràng.
“A Kiểu?” Một tiếng gọi khẽ, chần chừ hỏi: “Ta… thể ?”
Đường Tiểu Bạch: !!!