Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 345: Hay là đi ngủ ở phòng ta?

Cập nhật lúc: 2025-11-17 11:33:49
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Không,” Đường Tiểu Bạch lắc đầu, “ t.h.ả.m họa, việc tái thiết, hết vận chuyển vật tư, thứ hai ngăn chặn bạo loạn, nhất nên phái quân . Tỉnh Hành một vùng gần Trấn Châu, Trấn Châu còn cựu binh của Vương Phủ Thường Sơn, phái khác e rằng sẽ xảy xung đột…”

 

“Đường tướng quân là hợp nhất.” Lý Mặc đáp. Đường Tiểu Bạch liền gật đầu.

 

Đây cũng là cơ hội để Đường Tử Khiêm nắm quyền chỉ huy quân đội. Lý Mặc nắm tay nàng, : “Chút nữa ngươi bàn với , quyết định của nàng chính là quyết định của .”

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn họng, siết c.h.ặ.t t.a.y . Lý Mặc vốn định nghiến răng bước , nhưng nàng nắm tay như , chân như dính chặt xuống đất, nhấc nổi, vô thức dựa cửa sổ, nghiêng một chút về phía nàng.

 

Ánh mắt vô tình liếc qua giấy mực bàn nàng, giật , đưa tay lấy: “Quy định cứu trợ thiên tai?”

 

Đường Tiểu Bạch đưa bản thảo cho , ngượng ngùng:

 

“Trong lòng cứ nghĩ mãi… nên bừa vài điều thôi… Triều đình bàn bạc mấy ngày , điển cũ, chắc hẳn cũng định cả.”

 

Lý Mặc cầm lên xem qua, trầm ngâm một lúc : “Nàng hãy tự một bản tấu, lấy danh nghĩa của chính . Ngày mai để Quốc công nàng dâng lên!”

 

“Ế? Việc …Ta để ý chuyện đó. Nếu Chàng thấy hữu dụng thì cứ để họ tham khảo cũng .”

 

Lý Mặc lắc đầu:

 

“Không chuyện để ý . Thứ nên thuộc về nàng thì để tên nàng đó. Dù là ai… kể cả , cũng thể lấy .”

 

Đường Tiểu Bạch thu bản nháp, cúi đầu một lúc lâu, bất chợt ngẩng lên liếc : “ tấu chương…”

 

Ánh mắt nàng khiến tim Lý Mặc nóng lên một nhịp: “Ta dạy nàng!”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Nói lấy giấy bút, nửa nghiêng qua khung cửa sổ, định ngay tại chỗ. Từ nãy vẫn xem hồi lâu, Mạc Hoãn nhịn nổi nữa:

 

“Nhị tiểu thư, hai thể trong chuyện ? Nhất định chuyện qua cái cửa sổ thế ?”

 

Lý Mặc cầm bút, Đường Tiểu Bạch chăm chú chớp mắt. Đường Tiểu Bạch lúc mới ý thức , mặt khẽ đỏ: “Vào !”

 

Tấu chương thuộc loại công văn, lễ thức nhất định. Lý Mặc phác cho nàng một khung bản, bảo nàng dựa theo đó mà , thỉnh thoảng chỉnh sửa vài chữ.

 

Đến phần nội dung chính, ý tứ đều do nàng định đoạt, chẳng còn gì để sửa, bèn im lặng bên cạnh .

 

Đường Tiểu Bạch vốn tiểu thư quen nũng nịu sợ lạnh, trong phòng đốt lò than quá sớm, nên lúc se buốt. Vì thế thở ấm áp của càng rõ.

 

Năm xưa đóng giả nô bộc, từng dùng hương liệu; giờ trở về Đông cung cũng chẳng dùng. Trên chỉ còn hương mực nhàn nhạt, xen chút khí lạnh đầu đông. Trong trẻo, sạch sẽ, quấn quanh bên nàng.

 

Đường Tiểu Bạch vô thức mỉm , tập trung chữ.

 

Trong phòng tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng bút sượt mặt giấy vang lên khe khẽ, như từng nhịp đo thời gian trôi.

 

 

Viết chừng nửa bản, nàng chợt cảm thấy vai khẽ trĩu xuống. Dừng bút, nghiêng mặt . Thiếu niên đem cằm đặt nhẹ lên vai nàng, gò má cách nàng gần. Gần đến mức khi nàng đầu, đầu mũi hai khẽ lướt qua .

 

“A Kiểu…” Hắn khẽ gọi. Đôi mắt đen như mực, long lanh như phủ sương. Không vô tình cố ý, đúng lúc nàng sang, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m qua môi, nhanh đến mức như ảo giác. Mặt nàng lập tức nóng bừng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-345-hay-la-di-ngu-o-phong-ta.html.]

Theo bản năng khe khẽ “ừm” một tiếng, chợt ý thức, vội : “Ta… để xong !”

 

“Tỷ…” Chàng gọi, giọng nghèn nghẹn, như nũng. Đường Tiểu Bạch cảm giác bản sắp đ.á.n.h trúng chỗ yếu. Hắn mà gọi thêm một tiếng nữa thì…

 

“Ta buồn ngủ quá…”

 

“…?”

 

Đường Tiểu Bạch chớp mắt: “Vậy ngươi——”

 

“Ta ba ngày ba đêm chợp mắt.”

 

Mi mắt Lý Mặc dần rủ xuống, như thật sự còn mở nổi nữa. Lời khuyên “về phủ nghỉ ngơi lên đến môi, nhưng nàng nuốt xuống, đổi thành: “Hay… nghỉ tạm ở đây một lúc?”

 

Mắt lập tức sáng rực lên, như ai ấn công tắc.

 

“Như thế… liệu hợp lễ ?” Hắn còn vờ khách khí. Đường Tiểu Bạch bật : “Tất nhiên là hợp!”

 

Nói đến đây, nàng như thấy đầu mọc hai cái tai cụp xuống. Không nhịn bật : “Không hợp thì ? Ta , ngươi , bọn bên ngoài cũng … thì chẳng ai hợp cả.”

 

Mắt Lý Mặc sáng lên. Là tiểu tổ tông nàng cưng từ nhỏ, Đường Tiểu Bạch vốn định sai dọn một chiếc mềm sạp trong thư phòng cho . nhớ mệt mỏi mấy hôm ròng, nàng mềm lòng, nhỏ giọng : “Vào phòng mà ngủ.”

 

Lý Mặc cũng ngờ ưu ái đến , mặt bỗng đỏ bừng: “Cái …”

 

Cái mới thật là hợp . Đường Tiểu Bạch cũng đỏ mặt:

 

“Ta ngủ ở thư phòng. Còn xem thêm sách, sửa tấu chương. Chàng !”

 

Vừa đẩy nhẹ .

 

Không đẩy nổi.

 

“Chẳng lẽ còn cần đưa tận ?” nàng giả vờ giận.

 

Lý Mặc lúc mới chậm rãi bước cửa. Đến ngưỡng cửa đầu . Dưới ánh đèn, bóng nàng như ngọc dát lên tầng sáng nhu hòa. Chỉ như , lòng thấy thỏa.

 

sự thỏa mãn , khơi thêm một chút tham lam.

 

“A Kiểu—” khẽ gọi thêm một tiếng. “Ta thật lòng hy vọng… chúng sớm ngày thành .”

 

Khó khăn lắm mới tiễn vị Thái tử điện hạ quá mức dính , Đường Tiểu Bạch cúi đầu chỉnh tấu chương.

 

Tấu thể một là xong; bản nháp nàng sửa sửa bao nhiêu lượt, lật xem thêm nhiều thư sách.

 

Đến khi bản chính, gần giờ Hợi. Nghe báo phụ nghỉ, nàng cuốn bản tấu khô mực, giấu trong tay áo, khoác áo tiền viện.

 

Bản vẫn bản cuối cùng; còn qua mắt phụ , dùng loại giấy chuyên tấu chương mà chép , mới đạt tiêu chuẩn dâng lên ngự tiền.

 

Tuy muộn, nhưng thư phòng của Đường Thế Cung vẫn sáng đèn. Những ngày hôm nào cũng thế.

 

Khi nàng đến nơi, Đường Tử Khiêm cũng đang ở đó. Vừa thấy nàng, liền hỏi: “Thái tử khi nào?”

Loading...