Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 325: Ta đợi chàng trở về
Cập nhật lúc: 2025-11-14 12:28:23
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếng hô dứt, trong xe lập tức tĩnh lặng như tờ.
Trưởng công chúa Kỷ Quốc mặt sa sầm, giọng lạnh băng: “Thánh thượng truyền triệu, chẳng là vì chuyện gì?”
Thái giám truyền chỉ chắp tay, mặt mày ngạo mạn: “Đường đại tiểu thư cung, tự nhiên sẽ rõ.”
Thái độ chẳng những chút cung kính, mà còn mang ý trịch thượng.
Đường Tiểu Bạch khẽ nhướng mày, nở một nụ lạnh.
“Nam nữ hữu biệt, từ xưa tới nay, bề chỉ truyền triệu cung tần cùng mệnh phụ; nếu là nữ nhi của thần tử, cũng chỉ Thái hậu hoặc Hoàng hậu ban triệu mà thôi.”
Giọng nàng dõng dạc, từng chữ một rành rọt vang lên giữa trung:
“Bệ hạ vốn là nghiêm cẩn giữ lễ, tự gương cho thiên hạ, thể vô cớ triệu thần nữ riêng cung? Ngươi trong tay thánh chỉ, cũng chẳng rõ nguyên do, là mượn danh thánh thượng mà dối trá mưu gian, hãm Hoàng thượng thế bất nghĩa chứ?”
Lời dứt, trong xe tĩnh mịch đến mức thể thấy tiếng tim đập.
Trưởng công chúa Kỷ Quốc khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng hiện ý tán thưởng ,khí chất của Đường Tiểu Bạch, quả nhiên hổ là con gái Yến Quốc Công.
“Người ! Bắt kẻ dám giả truyền thánh chỉ cho !” Giọng của Trưởng công chúa Kỷ Quốc vang lên đầy uy nghi.
Bên ngoài xe lập tức rối loạn tiếng hô hoán, tiếng binh khí va chạm, xen lẫn tiếng ngã.
trong xe, khí dần buông lỏng. Cỗ xe tiếp tục lăn bánh.
Đường Kiều Kiều liếc sang , giọng pha chút trêu chọc:
“Xem xem nhị của chúng bây giờ! Học mấy năm sách, lý một thông suốt cả đoạn. May mà còn cái vẻ yếu mềm , chứ thì gì cơ hội để ngươi hết câu.”
Trưởng công chúa Kỷ Quốc bật : “Nói đến yếu mềm, hồi mẫu các con mới đúng là như thế, ai cũng tưởng dễ bắt nạt, nhưng kết quả chẳng ai chiếm chút lợi nào.”
Cố Ngưng cúi đầu , nép lòng công chúa, giọng ngọt ngào như thiếu nữ mới lớn: “Mẫu đừng chuyện cũ nữa, con gái còn ở đây…”
Đường Tiểu Bạch hai họ, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ: “Sau đến tuổi của mẫu , con cũng xinh và dịu dàng như .”
Đường Kiều Kiều đang nghĩ gì, liền khẽ hừ:
“Nhà yên , mẫu chuyện phiền lòng, nên mới giữ sắc thế thôi. Còn những nhà con cháu đông đúc, tranh chấp lộn xộn, mấy ai như ? Đừng thấy Đông cung giờ ngoan ngoãn mà lầm…”
“Khụ, khụ!”
Hai tiếng ho khẽ vang lên ngoài xe, khiến ai nấy giật .
“Là ai ngoài đó!” Trưởng công chúa Kỷ Quốc lạnh giọng.
Đây là xe của bà, bên ngoài là tín, thể để ai lạ đến gần?
Đường Tiểu Bạch thoáng sững , nhanh chóng nghĩ một cái tên.
“Là Mạc Hoãn ?” nàng hỏi khẽ, ghé sát cửa sổ.
Người quả nhiên đáp bằng một tiếng “Ừm” thật thấp.
“Thiếu chủ dặn Đường đại tiểu thư cứ yên tâm cung.”
Giọng qua tấm rèm dày, mơ hồ mà kiên định.
“Còn cung ?” Đường Tiểu Bạch khẽ hỏi, nhưng nhận hồi đáp. Người rời .
Nàng , mỉm giải thích: “Là của Thái tử.”
Đường Kiều Kiều hừ nhẹ, bực dọc tiếp: “Đừng tưởng bây giờ ngoan ngoãn, còn để lo đến chừng nào nữa!”
Chưa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
“Phụng thánh chỉ, truyền đích trưởng nữ phủ Yến Quốc Công cung, yết kiến tại điện Lưỡng Nghi!”
…
Lần , tuy vẫn thánh chỉ mang theo, cũng rõ nguyên do, nhưng đến là Thông sự Xá nhân trong triều Phí Tuyên chứ thái giám truyền lệnh như .
Đường Kiều Kiều đành theo Phí Tuyên tiến về điện Lưỡng Nghi.
Đó là nơi hoàng đế xử lý chính vụ, triệu kiến bá quan cũng nghĩa, cuộc gặp mang tính chính thức.
Khi đến gần cửa điện, nàng thấy giọng của hoàng đế. Đường Kiều Kiều bỗng hiểu vì truyền triệu, cũng đoán đang quỳ trong điện là ai.
Theo hiệu lệnh của Phí Tuyên, nàng dừng bước bậc thềm, tiến lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-325-ta-doi-chang-tro-ve.html.]
Chỉ chốc lát, trong điện vang lên giọng thứ hai trầm thấp mà kiên quyết:
“Thần phạm tội bắt cóc đích trưởng nữ phủ Yến Quốc Công, xin chịu tội.”
…
“Chắc là vì chuyện Lý Thế tử bắt cóc tỷ tỷ năm đó.” Ngoài cung môn, Đường Tiểu Bạch thì thầm.
Hoàng đế vốn là trọng thể diện. Khi Đường Kiều Kiều còn trong cung, ông từng động đến nàng; nay nàng cung, tất nhiên cũng thể vô cớ triệu .
Đã truyền Thông sự Xá nhân đến Lưỡng Nghi điện, ắt là xử lý vụ án của Lý Hành Viễn. Chính vì thế mà tin tức từ Đông cung mới đến nhanh như .
“Chuyện nếu hôm nay định xong, tỷ tỷ lưu trong cung ?” Cố Ngưng lo lắng hỏi.
“Chắc là sẽ định thôi…” Đường Tiểu Bạch đáp khẽ, ánh mắt rời khỏi cửa điện.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Không bao lâu, Đường Kiều Kiều bước .
“Là chuyện năm xưa cáo buộc Lý Hành Viễn.” Nàng , giọng bình thản, đến nỗi khiến khác đoán tâm tình.
“Vậy nhận tội ?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
Đường Kiều Kiều khẽ hất cằm, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tất nhiên là nhận!”
“Nói lệnh tiến kinh, Thái tử nhận, là do phụng mệnh Đông cung mà . Có Thái tử bảo chứng, dĩ nhiên tội mưu phản hành thích Thái tử đều xóa bỏ.”
Nói đến đây, nàng dừng , c.ắ.n môi mới tiếp: “ chuyện bắt cóc và thừa nhận.”
Cố Ngưng chau mày: “Từ Thái tử còn lên, ép kế thừa tước vị. Nay nhận tội như thế, ắt phán nặng. Sao chịu nhận?”
Đường Tiểu Bạch liếc tỷ tỷ, trong lòng lờ mờ đoán . Khi còn ở Tây Bắc, Lý Hành Viễn từng lén kinh, giúp đỡ phủ Yến Quốc Công ít.
Chỉ là chuyện giấu sâu, ngay cả mẫu cũng chẳng .
Không đợi ai hỏi thêm, Đường Kiều Kiều ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: “Bởi vì thích .”
Nàng thản nhiên, nhưng trong giọng mang chút kiêu ngạo. Chiếc cằm thanh tú khẽ hất lên, dáng vẻ kiêu đáng yêu khiến Đường Tiểu Bạch bật thành tiếng.
“Cười gì chứ!” Đường Kiều Kiều trừng nàng.
Đường Tiểu Bạch vội nín , nghiêm mặt hỏi: “Thế nhận , sẽ xử thế nào?”
…
Chiếu thư nhanh chóng ban xuống:
Thường Sơn quận vương Lý Hành Viễn, phạm tội bắt cóc đích thứ nữ phủ Yến Quốc Công, chứng cứ xác thực. Xét công bình định Mạc Nam, đặc cách miễn tội c.h.ế.t, giáng tước quận vương, phong Lộc Tuyền huyện công, lưu kinh thành học tập, tu dưỡng phẩm hạnh.
Yến Quốc Công Đường Thế Cung xong, mặt đổi sắc, chỉ cúi đầu lạnh lùng:
“Thường Sơn vương phủ chẳng lẽ sách để ? Đã việc như phường đạo tặc, chỉ cần ‘học tập tu dưỡng’ là xong ư?”
Rồi thẳng thắn khấu đầu:
“Thần cho rằng, quốc pháp nên vì thích mà dung thứ. Thỉnh bệ hạ xử tội theo luật …lưu đày!”
Một lời, chấn động triều.
Từ đó, ai còn dám xem nhẹ vị Yến Quốc Công Đường Thế Cung, cũng chẳng ai dám nhắc vụ án Thường Sơn quận vương.
Chỉ Đường Kiều Kiều, lặng lẽ nắm chặt bàn tay, trong lòng khẽ — Ta sẽ đợi trở về.
Cho dù Thái tử lên tiếng phản đối, cũng Đường Thế Cung một câu chặn : “Lý Hành Viễn từng cướp đoạt nữ nhi nhà , chẳng lẽ điện hạ còn kết giao bằng hữu với hạng như thế?”
Yến Quốc Công triều đường oai phong lẫm liệt, nhưng khi trở về phủ, dịu giọng giải thích với con gái:
“Lưu kinh sách, thực chất là giam lỏng tước binh quyền; còn lưu đày ngoài mới chỗ xoay chuyển. Hắn mang tước vị trong , ngoài cũng đến nỗi khổ cực.”
Đường Kiều Kiều mắt hoe đỏ, song giọng vẫn bình tĩnh: “Nữ nhi hiểu .”
Đường Tiểu Bạch ở bên hỏi: “Đã định nơi lưu đày ?”
“Thái tử sẽ tranh thủ.” Đường Thế Cung sang trưởng nữ, ánh mắt sâu xa, “Đến khi rời kinh, các con đừng dại mà lén tiễn.”
Đường Kiều Kiều mím môi, giọng kiên quyết: “Con tiễn.”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng như : “Con sẽ đợi trở về.”
…
Bảy ngày , ngoài cửa thành.
Đường Tiểu Bạch cưỡi ngựa, vòng quanh tỷ tỷ nửa vòng, trêu: “Không là tiễn ?”