Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 315: Không phải bảo ngươi gần đây đừng đến sao.

Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:37:14
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Tiểu Bạch đoán đầu câu chuyện, nhưng đoán nổi kết cục. Nàng đoán tiểu tổ tông sẽ sốt ruột đến tìm , nên cũng vội nghĩ cách gửi tin, nhắc tạm bình tĩnh.

 

ngờ, đầy một giờ khi rời cung, tới. Vừa đến lúc sắp thắp đèn, bầu trời xám xịt, tối hẳn, thiếu niên y phục đen như bóng ma, lặng lẽ lướt phòng.

 

Đường Tiểu Bạch sợ đến mức suýt nhảy khỏi giường mềm.

 

Hắn chớp một cái, lao tới, đẩy nàng trở chỗ.

 

“Ta mới bảo ngươi gần đây đừng tới mà!” Đường Tiểu Bạch nghiến răng, gằn giọng.

 

Hắn đáp, chỉ lặng lẽ nàng, cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng đặt đầu gối nàng. Không chạm, chỉ đặt phía , quỳ nửa bên giường.

 

“Đau ?” Hắn hỏi khẽ, giọng nghẹn như sắp .

 

Tim Đường Tiểu Bạch như va mạnh, bỗng nắm lấy tay , kéo lên.

 

dù thế nào cũng kéo nổi. Nàng vung tay đẩy hai bên, nhỏ giọng: “Ngươi mau lên, quỳ gì?”

 

“Ngươi thể quỳ, thể?” Hắn trầm giọng mang theo chút ấm ức. Đường Tiểu Bạch khó chịu: “Nói gì thế …”

 

“Đau ?” Hắn hỏi.

 

Cúi đầu, vai thõng, như chú cún nghịch ngợm mắng, đáng yêu tội nghiệp.

 

Đường Tiểu Bạch mềm lòng, nhẹ nhàng đáp: “Lúc đó đau, giờ thì hết .”

 

Thật cũng chẳng gì, thấy phụ nàng thờ ơ ?

 

“Để xem nào.” Hắn chạm nhẹ đầu gối nàng, chạm xong liền nhanh chóng rút tay. Đường Tiểu Bạch khẽ co chân , ngại ngùng: “Thôi bỏ … nam nữ thụ thụ bất mà…?”

 

Chủ yếu là đầu gối vẫn thâm bầm, cho xem tự trách bản .

 

“Không cho xem, sẽ tưởng ngươi thương nặng.” Hắn còn hăm dọa.

 

Đường Tiểu Bạch tức : “Ngươi tưởng thương nặng thì ?”

 

Lý Mặc ngẩng mặt, ánh mắt kiên định: “Ta đưa ngươi về cung chữa trị!”

 

Đường Tiểu Bạch ấp úng nửa ngày. Chắc chắn đùa, nàng đành nhượng bộ: “Xem thì xem, nhưng hết ngươi lên! Quỳ thế , khiến thương quá.”

 

“Xem xong thì lên.”

 

Đường Tiểu Bạch còn cách nào khác. Váy mỏng lật lên, bàn chân trẹo vẫn mang tất, trắng nõn, đặt đó như chú thỏ nhỏ đang ngủ.

 

Vừa thấy ánh sáng, chú thỏ nhỏ bừng tỉnh, rụt rè chạy xa một chút. Lý Mặc kìm nổi, họng nuốt khẽ nắm lấy chú thỏ nhỏ.

 

Ai ngờ chủ nhân của chú thỏ phát hiện, lập tức kéo che bởi tấm chăn mỏng.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Xem gì !” Cô gái xị mặt, má ửng hồng.

 

Lý Mặc nghiến môi, dám , chỉ chăm chú đầu gối nàng.

 

Lá áo lam mềm xếp , lộ đôi chân trắng nõn, thon dài. Vì đang quỳ, càng gần, rõ hơn, thậm chí ngửi thấy một mùi thơm ấm áp.

 

Không mùi hương liệu, ngọt ngọt, như hương hoa, như mùi quả, khiến say. khi thấy vết bầm đen đầu gối, như một gáo nước lạnh dội đầu, lập tức tỉnh hẳn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-315-khong-phai-bao-nguoi-gan-day-dung-den-sao.html.]

Làn da của cô gái mịn màng như ngọc, khiến vết bầm càng nổi bật, gây xót xa.

 

Hắn giơ tay chạm nhẹ, đầu ngón tay run run.

 

“Không , trượt ngã cũng bầm tím, vài ngày là khỏi.” Đường Tiểu Bạch bất lực an ủi.

 

ngươi là vì …”

 

“Cũng ” Nàng ngập ngừng, thấy ngẩng lên , vội sửa lời: “Là vì chúng !”

 

“Chúng là cùng mà! Ngươi kế hoạch thế nào, tất nhiên sẽ cố hết sức phối hợp” Nói đến nửa chừng, Đường Tiểu Bạch bỗng nghẹn lời.

 

Thiếu niên mắt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết bầm đầu gối nàng. Nhẹ nhàng, êm ái, tràn đầy thương xót.

 

Đôi mắt hạ xuống, trông hiền hòa, mềm mại.

 

Một lọn tóc vụn rơi xuống ngang má, vương ở khóe mắt, che lấp nửa nốt ruồi lệ. Vừa mơ màng, trong trẻo, như những cảm xúc đang nở rộ trong lòng lúc .

 

Lần hôn đầu tiên, Đường Tiểu Bạch ngỡ ngàng, kịp đề phòng. Đến thứ hai, nàng co như điện giật.

 

Lý Mặc ngẩng lên, thấy cô gái vội vàng kéo chân che , má hồng càng ngày càng đậm, đôi mắt long lanh, khiến vô cùng vui thích.

 

Đường Tiểu Bạch một cái, mặt đỏ bừng: “Ngươi… ngươi mau lên!”

 

Hắn vẫn , quỳ mặt nàng, ôm nàng lòng.

 

“Ngươi nay luôn bảo còn nhỏ, từng để tâm, giờ mới hiểu, thật sự còn nhỏ. Nếu thêm vài năm nữa, chuyện hẳn yên, để A Kiểu chịu khổ.” Hắn khẽ.

 

Hắn quỳ mặt nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, chiều cao đủ để mặt áp bụng nàng, trông cực kỳ dựa dẫm. Đường Tiểu Bạch ban đầu cứng , nhưng tự trách, cũng còn ngại ngùng, nhẹ nhàng an ủi:

 

“Không như , nếu ngươi thêm vài năm nữa, tự xoay xở, cần giúp, cần phối hợp, cũng sẽ chẳng chú ý đến ngươi. Mọi nhân quả, ngẫu nhiên tất nhiên, thấy bây giờ như thế , thích như , chúng cùng đối mặt—”

Nàng vốn chỉ định an ủi , nhưng , lòng dần sáng , giọng điệu cũng càng thêm kiên định.

 

“Ngươi tôn trọng , yêu , bảo vệ , đều vui mừng, nhưng cần ngươi năng, cần ngươi che chở phong ba bão táp; Ta gả cho một kẻ vô dụng, cũng nuôi dưỡng thành một kẻ yếu đuối;

 

Ngày ngươi lên ngôi Hoàng đế, hoàng hậu bên cạnh ngươi, chứ đóa hoa nhàn nhạt giam trong hậu cung. Ngươi hiểu ý chứ, A Tiêu?”

 

Vừa dứt lời, Lý Mặc bỗng ngẩng mặt lên.

 

“Quen ! Quen !” Đường Tiểu Bạch vội vàng đè mặt trở . Không để nổi giận nữa!

 

“Vậy… gọi ngươi thế nào đây?” Việc đổi xưng hô thật đau đầu.

 

Tiểu tổ tông trong lòng tuy nổi giận, nhưng giọng vẫn rõ bất mãn: “Tự nàng nghĩ!”

 

“Vậy từ từ nghĩ…” tạm thời kéo dài thời gian.

 

“Bây giờ nghĩ ngay!” Khi tiểu tổ tông nổi giận, thật sự là nổi giận.

 

Đang vò đầu bứt tóc nghĩ xưng hô, bất ngờ nghiêng trong lòng nàng. Đã trẻ con, đầu to thế , nếu động gì còn , nhưng nghiêng qua, Đường Tiểu Bạch đỏ mặt tía tai: “Đừng nghịch nữa!” Dùng sức đẩy .

 

Lý Mặc thu tay , nhưng ôm nàng còn chặt hơn.

 

“ A Kiểu… nàng thật thơm…”

 

Lúc nãy bận tâm nhiều chuyện, để ý, giờ tỉnh , Lý Mặc chợt xao xuyến. Cô gái thơm mềm như ẩn giấu một báu vật khiến thèm .

 

Trong vô thức, điều gì đó như dẫn dắt, khiến nghiêng gần thêm…

Loading...