Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 312 – Chuyện của hai ta.
Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:20:34
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Tiểu Bạch thì như châm lửa: “Không đuổi! Ta cho phép!”
Cơn giận dâng tràn, nàng giơ chân đá một cái thật mạnh.
“Ngươi rốt cuộc thế nào hả? Giữa chúng , chẳng chỉ cần rõ là ? Sao cứ khiến náo động cả triều thế !”
Lý Mặc mấy câu đầu, chân mày vẫn nhíu chặt, hỏa khí tan. đến khi bốn chữ “chuyện của hai ”, bỗng như gió xuân thổi qua, cơn giận cũng hóa thành mây khói.
“Còn dám đuổi cả phụ và ca ca , Thái tử thì giỏi lắm ?” Nói đến đây, Đường Tiểu Bạch chợt khựng .
Nàng chằm chằm, mặt nghiêm nghị, giọng cũng bình tĩnh hơn:
“Giờ ngươi là Thái tử. Ngươi xem, lời … tính là ‘ cho phép’ ?”
Lý Mặc mím môi, trầm giọng đáp: “Được.”
Đường Tiểu Bạch khẽ thở , vai mềm , nghiêng gần, hai tay đặt lên vai , khẽ hôn lên trán một cái.
Lý Mặc vòng tay ôm nàng, lực ôm dần siết chặt. Trong đầu chợt hiện lên chuyện “mỹ nhân kế” ngày , nếu khi đó giở trò là nàng, e rằng thật sự trúng kế mất .
“Thái tử điện hạ oai phong thật,” nàng nép trong lòng , giọng mềm mại ẩn chút trách móc, “ngươi dọa cha , hù cả ca , nếu họ giận mà cho gả cho ngươi nữa thì ?”
Lý Mặc nghiêng mặt, đầu mũi khẽ cọ lên má nàng, giọng khẽ trầm: “Vậy đây?”
Mặt Đường Tiểu Bạch ửng hồng, ánh mắt ẩn bóng mi, hàng lông mi dài như cánh bướm, quạt lên ánh dịu dàng khiến tim nàng loạn nhịp.
Khi nổi giận, thật khiến run sợ. Mà khi dịu xuống… khiến hôn.
Đang ngẩn ngơ, chợt ngoài cửa vang lên tiếng phụ và ca ca, nàng vội hồn, đẩy một cái: “Mau cho họ !”
Lý Mặc đỡ lấy nàng, khẽ chỉnh y phục và mái tóc rối, mới phân phó: “Mời Yến Quốc Công, Đường tướng quân .”
Hai cha con họ Đường bước , chỉ dám dừng ngoài bình phong.
Ban nãy còn ngoài cửa thấy rõ, lòng họ còn chút hy vọng. Giờ qua tấm bình phong, thấy hai bóng kề sát bên giường, trong mắt Đường Tử Khiêm liền dâng lửa.
“Choang!” Trường đao xuất vỏ, c.h.é.m thẳng xuống, bình phong lập tức gãy đôi.
Cấm vệ động, nhất tề tuốt kiếm, xông bao vây hai cha con.
Đường Tiểu Bạch hoảng hốt kêu lên: “Bình tĩnh! Mau bình tĩnh!”
Nàng vội nắm lấy tay áo Lý Mặc, kéo liền mấy cái.
“Lui .” Lý Mặc nhàn nhạt .
Cấm vệ lập tức rút lui, thanh đao trong tay Đường Tử Khiêm cũng rũ xuống.
Qua tàn bình phong, hai trong điện quả gần , song đến mức thất lễ.
Đường Tử Khiêm tiểu , ánh mắt giằng xé giữa tức giận và đau lòng, cuối cùng đưa tay : “Tiểu Bạch, đây.”
Đường Tiểu Bạch thoáng lúng túng: “Ta… mang giày tất…”
Thấy phụ và ca ca sắc mặt biến đổi, nàng vội vàng giải thích:
“Là tự cởi, … ai ép! Chẳng qua trật chân, cởi để bôi thuốc, lúc gấp quá nên kịp mang . Còn tóc tai thì… vốn chải gọn, cưỡi ngựa một chốc là rối tung cả lên.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lý Mặc khẽ cong môi, nén .
Nàng giải thích điều, chỉ duy một chuyện vì “ gấp”, và vì “ cưỡi ngựa”.
Quả nhiên, nàng coi đây là chuyện giữa hai , ngoài xen .
Hắn hiểu, Đường Tử Khiêm cũng hiểu. Thấy vẻ mặt đắc ý của Lý Mặc, Đường Tử Khiêm hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi còn gì với chúng nữa? Một y phục chỉnh tề mà đưa Đông cung, ai còn coi trọng thanh danh ?”
Nói đoạn, trừng mắt Lý Mặc, ánh mắt như dao. lúc , Đặng Liêu ôm một cuộn tấu chương chạy :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-312-chuyen-cua-hai-ta.html.]
“Điện hạ, bản tấu xin chỉ để lập Thái tử phi soạn xong !”
Lời còn dứt, chỉ thấy một luồng sáng bạc lướt qua, ánh đao rạch khí mà đến.
Đặng Liêu chỉ là văn nhân, nào đỡ nổi thứ !
Còn kịp tránh, tấu chương trong tay c.h.é.m đôi, rơi tả tơi xuống đất. Sắc mặt Lý Mặc lạnh , mắt ánh lên tia u ám.
Đường Thế Cung thu đao, lạnh giọng :
“Nếu điện hạ còn nghĩ đến tình xưa, xin ban xe kiệu, để tiểu nữ nhà khỏi mất mặt với đời!”
Thấy đôi bên sắp to tiếng, Đường Tiểu Bạch vội kéo Lý Mặc lùi một bước, giành lời :
“Cha, … với Thái tử chỉ chút hiểu lầm thôi. Hai ngoài đợi một lát ? Ta với Thái tử vài câu sẽ cùng về.”
Đường Thế Cung trầm lặng, đáp cũng chẳng động. Đường Tử Khiêm nhạt:
“Có lời gì mà thể mặt chúng ? Ra ngoài, để các đóng cửa thì thầm ?”
Đường Tiểu Bạch bất đắc dĩ day trán: “Vậy thì đóng cửa, hai ở ngoài cũng chứ?”
Nghe , Đường Thế Cung mới gật đầu, giọng điềm đạm:
“Ta và Tử Khiêm sẽ đợi ngoài cửa một khắc đồng hồ. Cả kinh thành đều thấy Thái tử đưa con Đông cung, ở quá lâu, cho danh tiết của con.”
Ông liếc Lý Mặc một cái: “Tin rằng Thái tử cũng nỡ để chuyện lan .” Dứt lời, hai cha con cùng bước .
Khi ngang qua, Đường Tử Khiêm chống mũi đao xuống đất, lạnh lùng Lý Mặc:
“Điện hạ nếu thật lòng với Tiểu Bạch, sự đều dễ . nếu ý tổn hại danh tiết , thì đừng quên nàng còn cha , còn trưởng, ai bảo vệ nàng!”
Nói , cố tình kéo mũi đao lê xuống nền đá, âm thanh chói tai vang lên từng hồi.
Đường Tiểu Bạch dở dở tiếng đao nghiến khiến gai , cảm động vì lời trưởng .
“Vậy… thật ai ?” Giọng trầm thấp, mang chút ghen dỗi vang bên tai nàng.
Đường Tiểu Bạch liếc ngoài thấy cha và trưởng cách khá xa, chắc , mới nhỏ giọng đáp: “Nếu ngươi bắt nạt , tất nhiên là ai ngươi!”
Giọng nàng tuy thấp, nhưng vẫn phảng phất chút nũng nịu, mềm như tơ.
Lý Mặc mà lòng như tan , chỉ kéo nàng lòng, sợ hai ngoài thấy nên đành nén , khẽ : “Ta nào nỡ bắt nạt nàng?”
Đường Tiểu Bạch trừng : “Thế hôm nay ngươi gì hả?”
Lý Mặc thoáng sững, lạnh giọng hỏi: “Ngươi vẫn coi là khác ?”
“Thì chẳng ? Lẽ khác mới là kẻ buồn bực, còn ngươi… ngươi thì hưởng hết lợi !”
Nàng hùng hồn , chút ngượng ngùng.
Hắn đến chữ “lợi”, ánh mắt liền mềm xuống, giọng cũng nhẹ hơn: “Thế vì nàng tìm Tần Thiên?”
Đường Tiểu Bạch trầm ngâm giây lát, chậm rãi: “Ngươi còn nhớ , từng năm chín tuổi, mơ một giấc mộng…”
“Trong mộng, thấy cái c.h.ế.t của Tần Thiên dẫn đến diệt vong của phủ Yến Quốc công, nên khi tỉnh dậy, chỉ mong cứu Tần Thiên, giữ cho phủ Yến Quốc công bình an.”
“Thế còn ?” Lý Mặc hỏi, trong lòng dấy lên cảm giác khác lạ.
Sao trong giấc mơ của nàng ?
“Ngươi c.h.ế.t ,” nàng đáp nhẹ, “c.h.ế.t tháng sáu năm Thái Hưng thứ mười hai.”
Lý Mặc khẽ chau mày. Tháng sáu năm Thái Hưng mười hai chính là thời điểm định rời kinh, trốn đến Trấn Châu.
Nếu khi thật sự , hoàng đế ắt sẽ tuyên bố Thái tử băng hà. Có lẽ sống ẩn một phận khác, cũng thể c.h.ế.t dọc đường.
Nếu nàng, vốn chẳng màng bản là ai. Ở kinh thành, chỉ là để đường hoàng lấy phận Lý Mặc mà cạnh nàng.
Hôm nay, ngỡ toại nguyện ngờ, hóa chỉ là một sự nhầm lẫn.
“Vậy… nếu khi nàng tìm là ai khác, nàng cũng sẽ đối với như ?”
Nghĩ đến chuyện nàng nhận lầm Ngô Tuấn là Tần Thiên mà liều mạng cứu, sắc mặt Lý Mặc tối sầm.