Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 310: Ngươi có điều gì cần giải thích
Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:19:49
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“…Thần tuân mệnh Thái tử, lấy …”
Vị “Thái tử” Lý Hành Viễn đưa về quỳ xuống trong điện, từ tốn nhẹ nhàng , chấm lệ ở đuôi mắt tẩy sạch mắt .
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thiếu niên yếu ớt diễm lệ, dung nhan thua kém phái nữ, giọng ôn hòa, tính tình dường như cực kỳ nhu thuận.
Trong khi đó, một vị khác, nhan sắc thanh lạnh, ở nơi nào, như một thanh kiếm lạnh lẽo, khiến khó phân định ai mới thực sự là bậc quân tử.
cũng chẳng cần ai phân minh. Vị Thái tử từ cung Nhân Trí trở về tự giải thích, chẳng còn ai nghi ngờ.
Khi “Thái tử giả” xong, Trịnh Sư Đạo bỗng lên tiếng: “Không lão thần mắt mờ , nhưng xem vị nét giống Hiếu Ai Hoàng hậu.”
Các đại thần , liền ngắm kỹ “Thái tử giả”.
Theo lý, Thái tử tìm , tìm giống cũng là điều dễ hiểu.
lời Trịnh Sư Đạo thật tinh tế. Thái tử Giả giống Hoàng hậu Hiếu Ai, chứ giống “Thái tử thật”.
Trong điện những lão thần từng thấy Hiếu Ai Hoàng hậu, kỹ mới nhận Trịnh Sư Đạo bừa.
Vị Thái tử giả quả thật giống Hiếu Ai Hoàng hậu, thậm chí còn hơn vị còn .
Một lúc , ánh mắt nghi ngờ dồn về hai vị Thái tử thật – giả.
Người mặc áo trắng bên ngai nhúc nhích, còn vị quỳ đất mỉm , :
“Trịnh tướng mắt tinh, thần là Ngô Tuấn, phụ chính là ruột của Hiếu Ai Hoàng hậu, tiền tử tước huyện Vĩnh Hưng .”
Nhi tử nàh họ Ngô?
Hoá là Ngư thị!
“Phụ tại U Châu qua đời khi tiểu tử còn trong bụng , bất hạnh ly tán với gia đình, bốn năm may nhờ Thái tử tìm .”
Hiếu Ai Hoàng hậu Ngô thị chỉ một ruột, triều từng Thứ sử U Châu, tại nhiệm mắc bệnh mà qua đời, từng con còn trong bụng.
nghĩ kỹ cũng hợp lý. Nếu giấu một đứa con còn trong bụng, nhánh Ngô thị chắc chẳng còn ai.
“Được ,” Hoàng thượng cuối cùng lên tiếng khi nghi vấn tan, “Thái tử phận định, truyền Lễ bộ chọn ngày , chuẩn cho Thái tử Đông Cung!”
“Không cần chọn ngày..” Thái tử cũng theo Hoàng thượng xuống những ánh mắt nghi hoặc và tranh luận, mới thản nhiên , mở miệng là bác bỏ quyết định Hoàng thượng: “Hôm nay, sẽ nhập Đông Cung.”
…
Thái Hưng năm thứ mười lăm, ngày mùng một tháng tám.
Hoàng thái tử Đông Cung, lên điện Gia Đức, nhận lễ bái của bách quan.
Lý Mặc từ điện Gia Đức bước , về phía các điện viện chồng chất, xa tận chân trời. Cả Đông Cung rộng lớn, chỉ một thật cảm thấy trống trải.
“Đông Cung tuy bỏ trống hơn mười năm, nhưng hằng ngày vẫn quét dọn, vẫn thể ở .” Lý Hành Viễn theo .
Lý Mặc đáp, hỏi: “Thế tử cứu A Ngô từ ?”
Ngô thị, dòng dõi danh gia xứ Ngô. Ngô Tuấn sinh giấu tên, gọi mật là A Ngô, để quên quê cũ.
“Ngô lang do cứu.” Lý Hành Viễn đáp.
Lý Mặc , thấy Ngô Tuấn mím môi .
“Là Bình Dương Công chúa, Đường nhị tiểu thư và Tần tiểu thư đến cứu.” Ánh mắt long lanh, dường như tình cảm mờ nhạt.
“ Đường nhị tiểu thư?” Lý Hành Viễn sửng sốt.
Ngô Tuấn là do Tần Khuynh Dung sai đưa tới, Nhị Tiểu thư cũng tham gia.
“Nàng cứu ngươi từ ? Một thiếu nữ nhỏ dám chuyện nguy hiểm như !” Lý Hành Viễn lo lắng.
Nếu Đại Tiểu thư , chẳng lo lắng c.h.ế.t ?
“Tại biệt viện phía đông ngoại thành của Tấn Vương.” Ngô Tuấn đáp.
“Nàng đích đến cứu ngươi?” Lý Mặc hỏi.
Giọng lạnh lùng, khiến Ngô Tuấn run b.ắ.n .
Ngẩng đầu đôi mắt , đen sâu, càng đáng sợ hơn.
“Có… tới…” Ngô Tuấn rụt rè đáp, dám Nhị Tiểu thư còn trật chân.
Lý Hành Viễn vô tình hỏi: “Không thương chứ?”
…
Trật chân tuy đau, nhưng cũng chẳng thương tích nghiêm trọng. Đường Tiểu Bạch bôi t.h.u.ố.c xong, xắn ống quần lên bắp chân, để chân trần bệ giường mềm, dựa gối lớn, thẫn thờ suy nghĩ chuyện hôm nay.
Bỗng một cơn gió lùa phòng, nàng theo phản xạ thẳng, kéo chăn che chân .
Gió ngừng, kỹ…
“A Tiêu?” nàng vô thức gọi tên quen thuộc. nhanh chóng lấy bình tĩnh, ngập ngừng một chút, sửa : “Thái tử điện hạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-310-nguoi-co-dieu-gi-can-giai-thich.html.]
Ánh mắt rơi lên , khỏi e dè.
Hắn mặc y lụa đỏ, giày đen, đai da mạ vàng, tà áo và ống tay thêu rồng bay mây, cực kỳ quyền quý, Nàng tin nhập Đông Cung.
Được Thiên tử chuẩn y, nhận lễ bái bách quan, khí thế hừng hực. Bộ y phục , lẽ chỉ mặc khi nhận lễ bái bách quan, còn mà đây?
Trong lòng Đường Tiểu Bạch mềm nhũn, thầm trách:
“Sao ngươi ? Cha và ở nhà, ngươi cũng tùy tiện!”
Ai xông thẳng sân khác như ? Nếu cha và trưởng nàng ở đây dù là Thái tử cũng đuổi !
mở miệng, nàng dám trách.
“Chỗ nào thương?” Lý Mặc hỏi.
Hắn chăm chú quan sát từ xuống . Khi hỏi, ánh mắt dừng đôi chân nàng đang che chăn.
“À… …”
Chưa kịp hết câu, tấm chăn che chân nhấc lên.
Hắn quỳ một gối xuống bên chân nàng, tay khẽ chạm mắt cá chân, ngón tay cái và trỏ nhẹ nhàng giữ lấy.
Đường Tiểu Bạch nhạy cảm co , bẽn lẽn : “Đừng thế… chỉ trật chân thôi, thương tích gì .”
Lý Mục ngẩng lên, thấy mặt nàng đỏ ửng như hoa đào, tai cũng hồng lên, mới chợt nhận , thầm hổ: “Ta… chỉ xem thôi… ý gì đắn cả…”
Hắn vội vàng đắp tấm chăn mỏng cho nàng.
Đường Tiểu Bạch xoa xoa gò má nóng hổi, hắng giọng, trịnh trọng hỏi: “Sao ngươi chạy đây? Trong cung cả ?”
Lý Mặc gật đầu, xuống bên chân nàng : “Nghe nàng thương, liền ngay.”
Nói chuyện, ánh mắt rời khỏi những đường nét tinh xảo tấm chăn mỏng.
Lúc , chỉ lo lắng cho nàng thương, nhưng khi đắp chăn, mắt hiện lên hình dáng đôi bàn chân nhỏ nhắn, trắng hồng của thiếu nữ. Vòm chân thon thả, móng chân tựa cánh hoa, mềm mại trong trẻo, đáng yêu vô cùng.
Hắn lòng dâng lên ham , nắm lấy… Chưa kịp chạm, bỗng nàng co rụt, né vội vàng, như đôi con thỏ sợ hãi chạy trốn.
“Làm gì …” Nàng hờn hổ, trợn mắt . Lý Mặc lòng chấn động, nghiêng đến gần, thì thầm:
“A Kiểu, … xong việc, nhập Đông Cung …”
“Ta .” Đường Tiểu Bạch cắt lời.
Nhắc tới chuyện , lòng cô nổi chút giận, liền thuận tay đá một cái, khẽ hừ:
“Vậy thì Thái tử điện hạ, giờ ngươi điều gì với ?”
Lý Mặc sững , thấy cách nàng gọi “Thái tử điện hạ” nặng nề hơn bình thường, nét mặt, hình như còn chút hài lòng với .
Hắn suy nghĩ, cũng , đành buông , chỉ điều : “Chúng khi nào định hôn?”
Đường Tiểu Bạch mặt đỏ bừng, đá mạnh một cái: “Thái tử điện hạ! Ngươi điều gì cần giải thích ?”
Lý Mặc suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên đổi: “Nàng… ?”