Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 304: Kẻ Lừa Gạt
Cập nhật lúc: 2025-11-09 14:37:17
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày mồng một tháng Tám, một buổi chầu đầu tiên trong tháng.
Trời sáng hẳn, Đường Tiểu Bạch thức dậy, đưa phụ và trưởng cửa lên triều. Tiễn đến cổng phủ, tiễn khỏi phường, khỏi phường vẫn chịu dừng.
“Được , mau về !” Đường Tử Khiêm xua tay.
Đường Tiểu Bạch chỉ “ừm” một tiếng lấy lệ, chân vẫn rề rà bám theo, ánh mắt thì cứ lén về phía đối diện con phố.
Giờ , ánh bình minh còn hé, sương đêm vẫn mịt mù. Trong làn sương, những chiếc đèn lồng lay động, dần dần hướng về phía hoàng thành. Giữa tiếng vó ngựa lộp cộp và bóng lờ mờ, cảnh tượng trở nên náo nhiệt huyền ảo.
Song chẳng thể rõ ai.
Đường Tử Khiêm tinh mắt, khẽ : “Người e rằng từ sớm !”
Đường Tiểu Bạch mặt thoáng đỏ, may mà đêm tan, chẳng ai thấy rõ, nàng vẫn cố chấp sang bên đường tìm bóng quen.
“Về .” tiếng Đường Thế Cung vang lên.
Đường Tiểu Bạch đang định mở miệng năn nỉ thêm chút, bỗng trong đám hỗn loạn phía xa vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Cảm giác thật kỳ lạ, chẳng lý do gì, chỉ trong khoảnh khắc, nàng đó chính là .
Nàng ngẩng đầu .
Giữa màn sương mờ mịt, một đang dắt ngựa bước tới.
Ánh đèn từ chiếc lồng phía hắt , phác lên bóng dáng một đường sáng nhạt, khiến hình dáng càng thêm rõ nét.
Hôm nay, mặc một bộ trường bào rộng, che phần gầy gò, khiến dáng thêm phần tuấn tú. Trong từng bước ẩn hiện phong thái lạnh lùng nghiêm cẩn, bất giác toát vẻ quý khí của bậc tôn giả sinh để ở ngôi cao.
Không do trong mắt nàng thêm lớp “lọc” chăng, mà giờ đây dù thấy rõ dung nhan, nàng vẫn thấy đến mức khiến nghẹt thở.
Đến khi đến gần, đôi mắt đen thẳm khẽ xoay, ánh đèn trong đó nhu hòa như nước khiến nàng quên cả lời phụ .
Nếu Đường Tử Khiêm giữ , lẽ nàng chạy ào tới .
Lý Mặc thấy dáng vẻ , khỏi bật .
Một nụ thôi, khí lạnh quanh lập tức tan biến, để lộ gương mặt tuấn tú, ôn nhu tĩnh lặng chẳng khác gì một thiếu niên hiền hòa.
“Quốc công.” dừng , khẽ cúi đầu chào Đường Thế Cung.
Đường Thế Cung cũng gật đầu đáp lễ, gì thêm, chỉ giục ngựa rời .
Đường Tử Khiêm phụ , Lý Mặc, bàn tay vẫn đang giữ lấy , khẽ chau mày, đành dặn dò: “Mau về sớm một chút.”
“Biết , nhanh !” Đường Tiểu Bạch vội giãy khỏi tay , đẩy một cái.
Đường Tử Khiêm liếc Lý Mặc một cái cảnh cáo, mới lên ngựa, hậm hực .
Nhìn bóng khuất dần, Đường Tiểu Bạch , thấy Lý Mặc vẫn đang tiến gần, bất giác thấy hổ. Thấy xung quanh ai chú ý, nàng nhỏ giọng hỏi:
“Tìm gì?”
Dĩ nhiên nàng cố ý gặp !
Rõ ràng hôm qua sai Mạc Cấp đến nhắn, hẹn nàng sáng nay gặp mặt. Thần thần bí bí như , chuyện gì thể nhờ truyền lời chứ?
Chuyện gì… mới đây?
Đường Tiểu Bạch ngẩng lên, chăm chú .
Đã mấy ngày gặp, nay thấy nàng, trong đôi mắt Lý Mặc liền như dâng mật lòng ngọt ngào đến khó tả.
“Tiểu Kiểu, nàng nhớ ?” nhịn hỏi.
Trong đôi mắt sáng như hạnh nhân của nàng là niềm vui trong trẻo, xen lẫn mong chờ; khi , dường như bộ thế gian đều biến mất, chỉ còn .
Trước , cảm thấy nàng dành cho sự ưu ái khác thường; nhưng hóa , khi thật sự nàng để trong lòng, cảm giác còn mãnh liệt gấp bội.
Lý Mặc chợt thấy đời , thể nào đầu nữa.
Một cơn xúc động nổi lên, quên mất kiềm chế, bước lên, định ôm nàng lòng.
Đường Tiểu Bạch giật lùi , giận đến đỏ mặt: “Rõ ràng là hẹn , như nhớ chứ!”
Lý Mặc khẽ gật đầu, môi cong lên: “Phải, nhớ A Kiểu.”
Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ: “Thôi, mau, chuyện gì? Ta còn về đấy!”
Lý Mặc khẽ mỉm , chậm rãi vươn tay về phía nàng. Đôi mi dài của Đường Tiểu Bạch khẽ run, ý tứ là ? Muốn nắm tay nàng ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-304-ke-lua-gat.html.]
Sao tình ý dây dưa đến thế? Có nên tránh ?
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Còn kịp nghĩ xong, bàn tay nhỏ mềm nhẹ nhàng nắm lấy. Ngay đó, nàng cảm thấy vật gì kín đáo đặt tay .
Đường Tiểu Bạch khẽ nhướng mày, còn kịp hỏi, Lý Mặc thuận thế siết nhẹ tay nàng, thấp giọng dịu dàng: “Ta , A Kiểu, hãy đợi .”
Thấy nàng khẽ gật đầu, mới buông tay, lên ngựa rời .
Nàng dõi theo bóng lưng dần khuất trong màn sương sớm. Vừa định cúi xuống xem vật trong tay, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng “chậc”.
Nàng đầu , là Tần Khuynh Dung.
Từ ngày trở về kinh, ai nấy đều đổi cách ăn mặc, chẳng còn đơn sơ như khi ở ngoài.
Hôm nay Tần Khuynh Dung khoác y phục trắng ngà, đai lưng treo ngọc, trong tay phe phẩy chiếc quạt gấp; mày như vẽ, mắt tựa đào hoa, môi son thoáng , phong tư phóng túng, dung nhan tựa tiên nữ.
Đường Tiểu Bạch đến ngẩn ngơ, hồi lâu chẳng thốt nên lời.
“Sao?” Tần Khuynh Dung cúi đầu y phục , nhẹ giọng hỏi: “Trang phục hợp ư?”
“Không .” Đường Tiểu Bạch vội lắc đầu. “Rất hợp. Đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.”
Chỉ là hiểu , trong lòng vẫn thấy điều gì đó là lạ.
“Ngươi còn ?” nàng hỏi.
“Đi ?” Tần Khuynh Dung khẽ hỏi . Lúc trời hửng sáng, Đường Tiểu Bạch quanh lưng nàng thấy ngựa, cũng tỳ nữ cầm đèn.
“Ngươi cung ư?” nàng kinh ngạc hỏi.
Tần Khuynh Dung bật : “Ta cung gì?”
“Ngươi cũng chiến công, bọn họ đều triệu để luận công ban thưởng, cớ ngươi ?”
Tần Khuynh Dung thoáng sửng sốt, khẽ : “Ta là nữ tử …”
“Thì ? Là nữ tử thì nhận công ư? Chiến công của ngươi kém gì Lý thế tử, cớ thể ghi công?”
Lời Đường Tiểu Bạch càng càng hăng, đôi mắt sáng rực lên vì bất bình. Nàng rõ Tần Khuynh Dung khổ luyện, lập bao công trạng, chỉ vì nữ mà gạt ngoài?
Tần Khuynh Dung chỉ mỉm , phong tư tựa gió xuân: “Hôm nay đến lượt, nhưng sẽ ngày tính công.”
Nghe , sắc mặt Đường Tiểu Bạch mới hòa hoãn đôi chút.
Nghĩ kỹ, hẳn đây là chủ ý của Tiểu Tổ Tông — triều đình hôm nay tất biến, để Tần Khuynh Dung ở ngoài ứng biến, há chẳng khôn ngoan hơn .
“Còn ngươi,” Tần Khuynh Dung bất chợt hỏi, “ công mà nhận thưởng?”
Đường Tiểu Bạch ngẩn : “Ta công gì chứ?”
Tần Khuynh Dung bật khanh khách,tiếng khiến qua đường ngoái .
Đường Tiểu Bạch vội che miệng nàng, nhỏ giọng quát: “Suỵt!”
Nàng dừng , đôi mắt đào hoa long lanh, nàng mà như ý trêu chọc. Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, rụt tay , lí nhí : “Trời sáng , về thôi.”
Tần Khuynh Dung khẽ phe phẩy quạt, nửa nửa giấu: “Sao cứ như chúng tư tình cả đêm ?”
Đường Tiểu Bạch bối rối, kịp đáp, thì phía ngang qua. Nàng vội gật đầu, cáo từ định .
kịp bước khỏi vài thước, bỗng dừng .
“Là Tần tiểu thư ?” Giọng hướng thẳng về phía Tần Khuynh Dung.
Đường Tiểu Bạch , chỉ thấy Tần Khuynh Dung khẽ nghiêng đầu, mỉm hỏi: “Các hạ là ai?”
Người nọ đáp, chỉ đưa một phong thư.
Tần Khuynh Dung lập tức mở . Ánh mắt nàng rơi lên hàng chữ đầu tiên, sắc mặt liền biến đổi. Lá thư dài, nhưng nàng mãi một dòng, hề di chuyển.
Hồi lâu, khóe môi mới cong lên một nụ hờ hững, lạnh như sương: “Ta sẽ .”
Người khom hành lễ, rời .
Đường Tiểu Bạch lo lắng chạy đến: “Trong thư gì thế?”
Tần Khuynh Dung thuận tay đưa nàng xem.
Đường Tiểu Bạch liếc qua, lập tức do dự:
“Là kẻ lừa đảo!”