Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 300: Ta sợ sẽ không kịp
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:54:46
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài !
Đường Tiểu Bạch nổi da gà, lập tức bật dậy. Khi lên, nàng thoáng thấy một bóng khung cửa sổ.
Khựng một giây, nhanh chóng buông lỏng cảnh giác.
“A Tiêu?”
“Ừ.” Giọng thấp, khàn, như gió đêm nuốt bớt, nhưng Đường Tiểu Bạch là .
Nàng định bước xuống giường, song Oanh Oanh ngăn . Có lẽ vụ ám sát Oanh Oanh cảnh giác hơn nhiều, nhẹ nhàng bước đến bên cửa, khẽ đẩy một khe nhỏ ngoài.
Dưới ánh trăng lạnh, thiếu niên áo đen thêu bạc, mặt nạ ngọc xanh phản chiếu ánh sáng, vẻ cao quý mà xa cách.
“Ngươi gì ở đây?” Oanh Oanh còn dám chắc, nhưng Đường Tiểu Bạch thì rõ, hỏi cúi xuống mang giày.
Giữa sân, thiếu niên trong áo huyền sắc chợt buông lỏng ánh mắt, giọng trầm mềm: “Không yên tâm… nên đến xem một chút.”
Oanh Oanh buông cửa, cầm lấy áo choàng khoác lên vai nhị tiểu thư đang vội ngoài.
Là nàng quá đa nghi.
Sau chuyện của Tân Ỷ, bên cạnh nhị tiểu thư đều tăng cường canh phòng, ngay cả Mặc Hoãn cũng điều đến đây, phòng vệ nghiêm ngặt đến mức nước lọt.
Ngoại trừ Tần công tử, chẳng ai thể đến gần mà phát hiện.
…
Đường Tiểu Bạch bước ngoài, thấy vẫn mặc y phục ban ngày, khỏi kinh ngạc: “Ngươi còn nghỉ ?”
Lý Mặc gật đầu khẽ, đáp: “Người kế tiếp, lẽ là Văn Nhân Gia.”
Đường Tiểu Bạch ngẩn , lập tức hiểu ý. Hắn câu hỏi ban nãy của nàng.
Trong tay Thái tử, hai nhân chứng quan trọng nhất – một là Tân Ỷ, một là Văn Nhân Gia.
Thân phận của Tân Ỷ từng lộ , đối phương vẫn tìm đến g.i.ế.c . Văn Nhân Gia cũng từng tiết lộ, nhưng thể đề phòng.
“Vì mà ngươi bận đến giờ ?” – Đường Tiểu Bạch thấy lòng xót xa. Lý Mặc gật đầu: “Xong việc mới qua xem một chút, ngờ gặp nàng đang thức.”
Dừng chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Nàng ngủ ?”
“Không .” –Đường Tiểu Bạch lắc đầu, khẽ “Ta chỉ là… tỉnh thôi.”
“Ác mộng ?” Giọng trầm, dịu dàng. Cảnh tượng như ban ngày, đủ khiến ai nấy sợ hãi đến tê dại.
Đường Tiểu Bạch khẽ , nụ mang vị đắng chát. “Nếu chỉ là ác mộng… thì .”
“Ngươi về thôi, nếu Huynh trưởng thấy thì .” – Nàng , giọng chùng xuống.
Giờ nàng lời an ủi nào nữa. Mọi đạo lý nàng đều hiểu, chỉ là chẳng nhắc .
“Huynh hiện rảnh để quản .” – Lý Mặc đáp khẽ.
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. là như .
Ca ca dù miệng vẫn tỉnh táo, nhưng cả ngày rời khỏi linh cữu Tân Ỷ nửa bước.
Tỉnh táo càng thêm đau đớn.
“A Kiểu—”
“Ừ?” Đường Tiểu Bạch đáp, tâm trí vẫn còn bay đó.
“Hôm nay… cũng sợ.”
Nàng ngẩng lên, ngỡ ngàng . Chàng trai mở rộng vòng tay, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm khẽ run: “A Kiểu, để ôm nàng một chút.”
Đường Tiểu Bạch khẽ bật , nhưng vẫn bước đến trong vòng tay . Khi siết chặt vòng ôm, nàng cũng nhẹ nhàng choàng tay qua hông , :
“Muốn ôm thì cứ là ôm, giả vờ sợ hãi gì!”
Dù trong mắt nàng, vẫn là một trai trẻ tuổi, phong tư như sương sớm;
nhưng nàng rõ — từng bước qua sa trường, từng m.á.u loang đầy đất thể là kẻ sợ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-300-ta-so-se-khong-kip.html.]
Huống hồ, khi chuyện xảy ngày hôm nay, trong tất cả , chỉ là kẻ giữ bình tĩnh nhất thừa cơ xoay chuyển, toan tính mượn việc để đưa Thái tử trở kinh thành.
Một như thế… cũng sợ ư?
Mềm mại ngọc ngà trong vòng tay, Lý Mặc kiềm siết chặt thêm, cúi đầu khẽ áp bên tai nàng, giọng khàn nghẹn: “Không giả vờ… là thật. Ta sợ… sợ rằng sẽ kịp…”
Hắn tận mắt thấy Tân Ỷ vùng vẫy, bất chấp đau đớn, chỉ để câu cuối cùng. Hắn cũng thấy Đường Tử Khiêm do dự, chỉ chờ thêm một chút, đợi Tân Ỷ thoát nạn sẽ …
chờ đợi, vĩnh viễn còn cơ hội.
“A Kiểu, thích nàng…”
Đường Tiểu Bạch sững , đôi mắt bỗng cay xè, nước mắt trào lên, nàng siết thật chặt. Đến mức vết thương nơi vai âm ỉ đau, nhưng chính nhờ cái đau , cảm xúc trong lòng càng rõ rệt hơn.
“Ta thích nàng, mến nàng, yêu nàng, để nàng trong mắt, để nàng trong tim;
Muốn ôm nàng, hôn nàng, cưới nàng. Từ năm Thái Hưng mười một đến nay, từng dừng dù chỉ một khắc; Muốn trở thành nàng thích nhất, duy nhất nàng thích, cùng nàng mãi mãi rời;
Trước luôn nghĩ, nàng hẳn là hiểu , . giờ sợ… sợ rằng nàng thật sự hiểu, thật sự .
Ta sợ chuyện bất ngờ, sợ kịp để nàng hết lòng …”
“Ta , hiểu, đều hiểu cả.” – Đường Tiểu Bạch khẽ .
Nàng vùi mặt trong n.g.ự.c , , .
“Năm Thái Hưng mười một, ngươi mới mười hai tuổi, nghĩ nhiều thế?”
Lý Mặc khẽ hôn lên đỉnh tóc nàng, giọng ôn hòa như gió đêm:
“Bởi khi gặp nàng, thế gian chẳng gì đáng để lưu tâm.”
Đường Tiểu Bạch ngẩng lên , áp mặt ngực, môi khẽ chạm nơi trái tim đập mạnh:
“Ta cũng thích A Tiêu. Mến , yêu , để trong mắt, trong tim.
Ta cũng ôm , hôn , gả cho . Có lẽ bắt đầu muộn hơn, nhưng giờ đây, cảm xúc cũng như .”
Có thể tình nàng mãnh liệt như , nhưng nàng cũng . Muốn đáp , cùng nắm giữ. Hắn đúng — đời vô thường, đáng sợ nhất là kịp.
Muốn, thì cứ .
Yêu, thì ở bên .
Lý Mặc gần như nín thở, chăm chú từng lời nàng . Nàng chậm, từng chữ từng câu rõ ràng, môi dán sát nơi tim đang đập.
Hắn nghĩ, tim hẳn là thấy nếu , đập nhanh, đập mạnh đến ?
Khi nàng xong, Lý Mặc kìm , nâng mặt nàng lên, giọng khàn khàn run run: “A Kiểu, đợi trở về… chúng thành hoặc ít nhất, đính ước, ?”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch khẽ , đôi mắt cong như trăng non, nhẹ gật đầu. Ánh lập tức sáng lên, cúi đầu định hôn nàng.
Đường Tiểu Bạch vội giơ tay ngăn, liếc về phía nơi Tân Ỷ từng ở, nhỏ giọng: “Đừng… nếu Huynh trưởng thấy, sẽ nổi giận đó.”
Hai nơi cách xa, chỉ cần ca ca nàng bước khỏi phòng là thể thấy họ. Lý Mặc cũng về hướng đó, khẽ “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn thu tay , chỉ khẽ vuốt má nàng, dịu giọng: “Nàng cũng sớm nghỉ .”
Đường Tiểu Bạch gật đầu.
“Vào trong .” Giọng trầm ấm như ánh trăng.
Lòng nàng ngọt như mật, khẽ kiễng chân, hôn lên má một cái mới . Tới cửa, nàng vẫn nhịn , đầu .
Dưới ánh trăng, thiếu niên đang , áo đen sắc như gió đêm, mà ánh mắt dịu dàng, thâm tình như nước…. Là của nàng.
Đường Tiểu Bạch chẳng bao lâu, mới lưu luyến khép cửa . Khi xuống, trong lòng nàng là sự bình yên hiếm .
Không hỏi quá khứ, chẳng sợ tương lai.
Chỉ mong khi bất ngờ ập đến, sẽ còn điều chi hối tiếc… điều gì kịp .
…
Lý Mặc đó theo cho đến khi nàng khép cửa, ánh sáng trong mắt mới dần lắng xuống.
Hắn đầu về hướng nơi Tân Ỷ từng ở.
Dưới mái hiên khuất sáng, lặng lẽ bước . Ánh đèn và trăng đan xen, soi một gương mặt tuấn mỹ, chỉ đôi mắt vẫn bóng tối che phủ, sâu thẳm đến thấy đáy.
Lý Mặc khẽ gật đầu với , rời . Người vẫn nguyên tại chỗ, lặng lẽ thật lâu…