Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 299: Người tiếp theo là ai.
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:54:18
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thích khách xuất hiện ở Phường Châu, Thái tử yên lòng, thể dâng sớ xin rước Thái tử hồi kinh.”
Khi Lý Mặc câu đó, ánh mắt vẫn dán chặt cánh cửa trong phòng. Tần Khuynh Dung cũng liếc về phía .
Bên trong, ngự y Phong đang gấp gáp xử lý vết thương cho Đường nhị tiểu thư. Vết thương chảy máu, nhưng rõ nông sâu thế nào, khiến Thái tử điện hạ yên.
Tần Khuynh Dung vốn định buông vài câu trêu chọc, song lời đến miệng chẳng còn tâm trạng.
Cái c.h.ế.t của Tân Ỷ khiến Đường Tử Khiêm rối loạn tinh thần, còn Thái tử thì bình tĩnh, thậm chí cơ hội trong hỗn loạn. Tần Khuynh Dung cố giữ bình thản, khẽ : “Phủ Yến Quốc công và phủ Thái tử vốn qua , nay Đường Tử Khiêm đang tự lo xong, chi bằng để Lý Thế tử dâng sớ?”
Lý Hành Viễn phản đối, chỉ thỉnh thoảng liếc về phòng trong, giọng lơ đãng: “Lần thích khách là ai phái tới?”
“Thích khách nhắm Tân Ỷ.” – Lý Mặc đáp.
…
Khi Đường Tiểu Bạch băng bó xong vết thương bước , Lý Hành Viễn và Tần Khuynh Dung rời .
“Thích khách thật sự là nhằm Tân Ỷ ?” – nàng hỏi, giọng khàn, mắt hoe đỏ.
“Thật.” – Lý Mặc khẽ vuốt lọn tóc bên má nàng. – “Chúng thẳng đến chỗ ở của Tân Ỷ, những nơi khác ai quấy nhiễu. Hẳn là nội ứng. Dù nàng ở đó , Tân Ỷ cũng khó thoát.”
Nàng ngẩng lên, gượng: “Ngươi đang an ủi ?”
“Ta sự thật.” – Lý Mặc đáp.
Chiếc áo lụa thêu hải đường đỏ, tóc vấn nửa đầu – đó là dáng vẻ thiếu nữ mà lâu thấy. Lẽ nàng rạng rỡ, tươi khiến ngây ngất, chứ như bây giờ – u buồn, thẫn thờ.
Nàng vốn là mạnh mẽ, chẳng sợ gian khổ, chẳng chịu lùi bước. Dù là khi rơi xuống vực, phụ và trưởng mất tích, nàng vẫn cách bình tĩnh, tìm đường đối phó.
… c.h.ế.t, thì thật sự bất lực.
Huống hồ, Tân Ỷ c.h.ế.t là vì chắn cho nàng ba mũi tên trí mạng.
Lý Mặc khẽ tránh vết thương của nàng, ôm nàng lòng, nhẹ vỗ lưng an ủi: “Là sơ suất, kịp tăng cường phòng vệ.”
Đường Tiểu Bạch nghẹn ngào, siết chặt : “Không của ngươi, cũng của . Chúng sẽ báo thù cho Tân Ỷ!”
Thấy nàng chìm trong tự trách, Lý Mặc thầm thở phào, ngẩng đầu hỏi Phong Hoài: “Nhị tiểu thư thương thế thế nào?”
“Không chạm tới gân cốt, chỉ là vết thương lớn, cần thời gian hồi phục. Khi lành sẽ khá đau.” – Phong Hoài đáp.
Lý Mặc gật đầu, dặn thêm: “Đừng để sẹo.”
Phong Hoài mệnh.
Đường Tiểu Bạch khi mới sực nhớ Phong Hoài vốn là ngự y của Thái tử. Mạc Cấp do Tiểu Tổ Tông phái đón về, là Thái tử đồng ý ?
Liệu Thái tử thấy như là thiếu tôn trọng ?
Nàng còn kịp hỏi, thì của Đường Tử Khiêm tới: “Đại công tử mời Nhị tiểu thư qua đó!”
“Ta cùng nàng.” Lý Mặc siết tay nàng.
Tân Ỷ c.h.ế.t vì cứu nàng, may mà nàng suy sụp, nhưng sợ Đường Tử Khiêm vì quá đau mà trách nhầm.
…
Đường Tử Khiêm đang trong phòng của Tân Ỷ. Sau khi quân y tuyên bố Tân Ỷ mất, ôm nàng phòng, một lời.
Khi Đường Tiểu Bạch và Lý Mặc bước , Tân Ỷ y phục sạch sẽ, yên giường, mắt nhắm như đang ngủ.
Đường Tử Khiêm bên cạnh, lặng lẽ nàng.
“Ca ca…” – Đường Tiểu Bạch khẽ gọi, mở lời thế nào.
Đường Tử Khiêm ngẩng lên, giọng khàn: “Lại đây.”
Nàng định bước tới thì Lý Mặc ngăn .
Đường Tử Khiêm : “Sợ gì chứ? Ngươi cho rằng mất trí ?”
“Phải.” – Lý Mặc đáp lạnh nhạt.
Hắn vẫn , nhưng ánh mắt lạnh lẽo: “Ta bao giờ tỉnh táo như bây giờ. Trạm dịch quanh đây canh phòng nghiêm ngặt, nếu nội ứng, bọn thích khách thể . Đã nội ứng, thì thể g.i.ế.c nhầm . Các ngươi mới tới, phòng của Tiểu Bạch còn dọn, chúng đến chính là để g.i.ế.c Tân Ỷ!”
Nụ tắt hẳn.
“G.i.ế.c diệt khẩu – kẻ đó cùng đường .”
Khi họ điều tra thế của Tân Ỷ, cũng đồng thời chân tướng cái c.h.ế.t của Hiếu Ai Hoàng hậu.
G.i.ế.c diệt khẩu –vì đối phương rằng bọn họ , và cũng chẳng thèm giấu diếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-299-nguoi-tiep-theo-la-ai.html.]
Từ đây trở , là cuộc đối đầu khoan nhượng.
“Ta tỉnh táo lắm… để báo thù cho nàng.” Đường Tử Khiêm lạnh lùng .
Đường Tiểu Bạch bỗng thấy điều gì đó . Nàng còn kịp nghĩ kỹ, khẽ bảo: “Qua đây.”
Lần Lý Mặc ngăn, chỉ lùi ngoài cửa, để hai chuyện riêng.
“Lúc y phục… hai gì với ?” – giọng trầm xuống.
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời, khẽ “ừ” một tiếng, mất một lúc mới : “Tỷ … ở bên , nữa…”
“Còn gì nữa ?” – giọng run nhẹ.
“Ca ca… … nhớ rõ…” – nàng cố đáp, cổ họng nghẹn .
Nếu thật sự nhớ thì thôi, nhưng nàng nhớ rõ, nhớ sự ngượng ngùng của Tân Ỷ, nhớ ánh mắt e lệ, nụ vui sướng khi chạm chiếc áo xanh nhạt …
Nàng chỉ liệu nên để cũng mang theo ký ức đó .
Đường Tử Khiêm khẽ , giọng lẫn chút tự giễu: “Cô liều mạng chỉ để kịp những lời vẫn giấu trong lòng, còn … chẳng kịp cho cô một điều.”
“Cô .” – Đường Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn nổi, khẽ .
“Cô bảo, cần gì, chỉ việc … Cô , Huynh vẫn luôn đối xử với cô .”
Bộ y phục , và nụ hôn vội vàng, run rẩy trán nàng khi ngã lòng …
Hẳn là cô .
Đường Tử Khiêm bật khẽ, hai tiếng trầm thấp vang lên: “Biết thì .”
Bàn tay khẽ vuốt qua mi mắt Tân Ỷ cho chúng khép , đột nhiên dậy. “Cô c.h.ế.t … Vậy tiếp theo là ai?”
…
Tân Ỷ c.h.ế.t , tiếp theo là ai?
Đường Tiểu Bạch choàng tỉnh, lạnh toát, lòng bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi.
Nàng cũng thật sự ngủ chút nào , từ lúc nhắm mắt, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh Tân Ỷ đầm đìa máu, cùng giọng trầm khàn của ca ca: “Người tiếp theo là ai?”
Trong đầu hỗn loạn, chẳng lời đáp. Nằm thêm một lúc, vẫn ngủ , nàng khẽ trở .
Vừa xoay , Oanh Oanh – ngủ gối ngay giường– liền cảnh giác bật dậy.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Ta đ.á.n.h thức ngươi ?” – Đường Tiểu Bạch khẽ hỏi.
Oanh Oanh lắc đầu: “Nhị tiểu thư tỉnh ?”
“Ừ.” Nàng đáp, giọng nhẹ như thở. “Ngươi ngủ tiếp .”
Oanh Oanh xuống. Xung quanh trở tĩnh lặng.
Không bao lâu trôi qua, giọng Oanh Oanh vang lên khẽ khàng trong đêm: “Nhị tiểu thư… vẫn ngủ ?”
“Còn ngươi cũng ngủ ?”
Oanh Oanh im lặng chốc lát, nhỏ giọng: “Nếu… nếu nhanh hơn một chút…”
“Đừng nghĩ đến những chữ nếu đó nữa.”
“Vậy nhị tiểu thư đang nghĩ gì?”
Đường Tiểu Bạch sững . Thật , nàng cũng đang nghĩ đến nếu. Nếu nàng bảo Oanh Oanh rời …
Lý trí bảo nàng nên tự trách, nhưng con tim vẫn ngăn nổi dòng suy nghĩ.
Nếu nàng sớm hóa giải khúc mắc giữa ca ca và Tân Ỷ.
Nếu năm ngoái kiên quyết mang Tân Ỷ theo về Hà Đông.
Nếu ban đầu nàng chọn Tân Ỷ ở bên cạnh …
Nếu tất cả những “nếu” thành sự thật, lẽ đến nông nỗi hôm nay. đời , vốn chữ “nếu”.
Nếu là điều ngu nhất.
Đường Tiểu Bạch nghiêng cửa sổ. Ánh trăng lọt qua màn sa, rải một tầng sáng mờ trong phòng. Trước , nàng từng thấy ánh trăng tĩnh lặng, an hòa.
Giờ , chỉ thấy tiềm ẩn nguy cơ khôn lường.
“Ta đang nghĩ…” nàng khẽ “Tân Ỷ c.h.ế.t , tiếp theo… sẽ là ai?”
“Là ai?!” – Oanh Oanh lập tức bật dậy, rút kiếm chắn giường. “Là ai ở ngoài đó!”