Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 297: Năm ấy, vì sao lại chọn ta
Cập nhật lúc: 2025-11-05 11:49:56
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta như thế ?” – Tân Ỷ nghi hoặc hỏi.
“Chuyện năm đó, chẳng ngươi từng thề sống c.h.ế.t thuận theo ?”
“Bởi vì khi đó tưởng rằng…”
“Cho nên mới nghĩ, ngươi chỉ coi như ca ca.”
Tân Ỷ nghẹn lời, hồi lâu mới khẽ : “Coi như ca ca… nhưng cũng là ngưỡng mộ mà!”
“Huynh vốn kiêu ngạo, trọng thể diện. Chuyện năm đó, tuy là ám hại, nhưng cũng cách hóa giải. Có phần là thuận nước đẩy thuyền thôi. Sau việc diễn biến thành như , đúng là khiến mất hết mặt mũi. Ngươi thể đòi , thật sự là thể ?”
“Đã mất từ ai, thì chỉ thể đòi từ .”
“Nói thể đòi , lẽ là vì cho rằng chuyện đó, ngươi chỉ xem là trưởng; còn chuyện đó, ngươi sợ , xa lánh, thậm chí chán ghét.”
“Sao thể chứ?” – Tân Ỷ vội đáp.
Đường Tiểu Bạch chỉ hừ nhẹ, khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Nàng tiện tay mở chiếc túi trong lòng, thấy bên trong là một bộ y phục mới tinh, liền giơ lên ướm thử ngực, hỏi: “Là bộ ?”
Nói là để xem quần áo, mà nhắc đến Đường Tử Khiêm thì cả hai quên mất.
Tân Ỷ vẫn còn bận tâm chuyện , chỉ liếc qua một cái gật đầu, đáp “”, thêm: “Đại công tử đối với như thế, thể sợ ? Nếu sợ, cũng chỉ sợ chán ghét thôi.”
“ ngươi từng với những điều , thì ngươi nghĩ gì?” – Đường Tiểu Bạch , đồ.
Vừa mặc xong, nàng liền nhăn mày.
Tân Ỷ vội vàng : “Bộ chật. Đại công tử rõ đo của Nhị tiểu thư, nên bảo may thêm mấy bộ khác .” Vừa , nàng mở một gói khác: “Thử bộ xem!”
Đường Tiểu Bạch bộ y phục trong tay nàng, chút nghi ngờ, song cũng chẳng nghĩ nhiều, liền theo lời nàng.
Vừa , nàng tiếp câu chuyện: “Thật , hoài nghi đều thể xác nhận. Huynh thật sự nghĩ , thật sự ghét ngươi , hỏi thẳng là . Nếu ngươi dám hỏi, hỏi giúp cũng—” Nghĩ một lát, nàng lắc đầu: “Thôi, chắc . Huynh sĩ diện như thế, chắc chắn sẽ chịu mấy chuyện với .”
Tân Ỷ ngập ngừng : “Cho dù ghét , cũng cả”
“Huynh thể ghét ngươi ?” Đường Tiểu Bạch bật .
Vừa , nàng cởi bỏ bộ y phục – vẫn là mấy vặn – tiếp: “Ai rảnh rỗi giữ một ghét bên cạnh mỗi ngày cho chướng mắt chứ? Hơn nữa…” Nàng giũ nhẹ chiếc áo trong tay, “Ngươi xem , bộ rõ ràng là may cho ngươi đó!”
Tân Ỷ sững .
Đường Tiểu Bạch bĩu môi: “Nhìn cái eo . Huynh hơn nửa năm gặp , mập gầy, nên mới cho may bộ lúc nãy rộng bụng một chút. Còn bộ bó eo thế , thể là may cho ? Với , hoa văn thế – tặng vải cho , lúc nào cũng chọn mấy loại rực rỡ, tươi tắn. Lần về kinh mà ăn mặc vui mắt một chút, mẫu tưởng ở ngoài chịu khổ mất. Còn màu xanh nhạt như ánh trăng , chẳng là màu ngươi thích ?”
Tân Ỷ ngẩn ngơ, chẳng . Đường Tiểu Bạch dứt khoát kéo tay nàng: “Thôi, thử xem nào!”
Màu xanh nhạt như sương, như ánh trăng mùa hạ. Thân hình Tân Ỷ mảnh mai, khoác bộ y phục , trông càng thêm thanh lệ, dịu dàng.
“Có ôm dáng quá ?” Đường Tiểu Bạch chống cằm ngắm . Mặt Tân Ỷ bỗng ửng hồng.
“Biết ngay mà!” Đường Tiểu Bạch tặc lưỡi, như phát hiện bí mật lớn.
Thì trong mối quan hệ dằng dai cũng chút ngọt ngào, bằng kéo dài đến giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-297-nam-ay-vi-sao-lai-chon-ta.html.]
Đường Tiểu Bạch vòng , giúp nàng buộc đai áo, nhỏ: “Cứ mặc thế , tìm , rõ chuyện, ?”
Tân Ỷ đỏ mặt, khẽ lùi một bước.
Đường Tiểu Bạch thở dài: “Ta mong các ngươi thành đôi gì , chỉ là đoán tới đoán lui chi cho mệt. Nói rõ , hiểu lầm gỡ thì , gỡ thì vài năm gỡ . ngươi đừng mãi ở bên mà phí tuổi xuân.”
“Ta thấy là phí !” – Tân Ỷ nghiêm túc đáp.
Đường Tiểu Bạch nàng một lúc, khẽ gọi: “A Nguyên…”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tân Ỷ khựng , mắt bỗng đỏ lên: “Thật … thích gọi là A Nguyên…”
Đó là thời gian thanh xuân bình yên nhất trong đời nàng.
Đường Tiểu Bạch thấy lòng nhói lên, gọi khẽ một tiếng “A Nguyên”, : “Trước đây từng với các ngươi, học là để xa hơn, để mở lòng hơn, đừng chỉ bó buộc trong mảnh đất nhỏ quanh .”
“Ngươi ngày xưa học hành chăm chỉ, rèn cưỡi ngựa b.ắ.n cung cũng chẳng kém ai. Khi mất tích, giữa đám nam nhân, ngươi cũng từng than sợ hãi.”
“Ngươi rõ ràng là một cô gái giỏi, mà trói trong một mớ hiểu lầm chẳng , chẳng uổng phí thời gian ?”
Ánh mắt Tân Ỷ khẽ lay động, song gì.
“Ngươi cứ tìm , hết . Nếu thể buông bỏ thì quá , còn nếu vẫn cố chấp, thì cứ mặc kệ, để tự nghĩ thông.”
“Nếu ngươi học văn, thể theo thư viện. Mẫu ngươi từng là nữ quan bên cạnh Hiếu Ai Hoàng hậu, ngươi cũng thể nên danh chứ.”
“Nếu theo võ, thì theo Tần tiểu thư. Giờ miền Bắc Hoàng Hà xây xong ba thành, Mạc Nam cũng về triều, đang thiếu . Tần tiểu thư khi sẽ thống lĩnh Mạc Nam, nếu ngươi theo đường binh nghiệp, nơi đó thích hợp hơn xa so với Thiện Châu.”
Tân Ỷ há miệng, khản giọng hồi lâu mới khẽ: “Ta sẽ tìm , rõ chuyện.”
Đường Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, bước lên ôm nàng, dịu dàng : “A Nguyên, cơ hội cho nữ nhân chúng vốn chẳng nhiều, chỉ mong ngươi từ nay về quý trọng bản .”
Tân Ỷ chậm rãi ôm , đầu tựa lên vai nàng, khẽ hỏi: “Nhị tiểu thư… năm đó, vì chọn ?”
Ký ức ùa về.
Đường Tiểu Bạch khẽ : “Vì luôn thấy ngươi mà.”
Khi đó nàng mới đến phủ, còn quen nổi gương mặt các tỳ nữ, gì đến đám sai vặt trong viện. Chỉ là tình cờ chuyện với Tân Ỷ một mà thôi.
Tân Ỷ cũng : “Nhị tiểu thư luôn thấy , trùng hợp . Là cố ý xuất hiện mặt đấy.”
“Ồ?” Đường Tiểu Bạch bất ngờ. “Lúc gặp ngươi ngoài phòng A Tiêu, cũng là cố ý ?”
“Không… là tình cờ thôi.” Tân Ỷ mỉm dịu dàng. “Khi coi Nhị tiểu thư là ruột, mà A Tiêu cứu , nên chăm sóc để tỏ lòng cảm tạ.”
Đường Tiểu Bạch hiếu kỳ, buông nàng , thẳng: “Ngươi thấy cướp mất phụ của ngươi ?”
Cùng cha khác – đáng lẽ là kẻ thù trời sinh chứ?
“Ta từng nghĩ thế.” Tân Ỷ lắc đầu. “Có lẽ… vì quá khát khao trở thành nhà của các .”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt, đầu ngoài gọi lớn: “Oanh Oanh! Mau xem đại công tử ở !”
Hôm nay mà hai chịu rõ ràng, thì Tân Ỷ cũng sắp chính thức trở thành một nhà của nàng !